Tình yêu ngày sinh viên lúc nào cũng đẹp và nên thơ như một bức tranh. Thanh xuân của một người con gái cũng chỉ có đến vài năm tuổi trẻ, biết đợi chờ sao khi đàn ông vẫn cứ hững hờ. Có ai đó từng nói "Tình chỉ đẹp khi tình dang dở", và đúng vậy, có lẽ vì dang dở đứt gánh nên nỗi đau vẫn cứ kéo dài vô tận. Đời người có duyên chưa chắc đã có phận, nhưng nếu có duyên mà không biết giữ lấy thì còn nuối tiếc hơn!
"Anh và chị yêu nhau từ những năm đầu đại học. Chị hơn tuổi anh, là một bà già khó tính. Ngày đó để tán được chị đúng là cả một quá trình dài đằng đẵng. Chị không thích yêu trai kém tuổi. Chị bảo rằng trai kém tuổi thường không chín chắn. Hơn nửa năm trời, ngày nào cũng chờ chị ở trước cửa phòng trọ. Có hôm thì mang cho chị một ít bánh rán, hôm thì ô mai. Có hôm chẳng có gì, chỉ là đến đề nhìn thấy chị rồi về thôi. Mềm mỏng, cứng rắn mãi mới của đổ được. Ngày chị chấp nhận lời yêu của anh, anh vui mừng đến nỗi ko hét lên được, trực tiếp ôm chị, trào nước mắt.
Anh chị yêu nhau, ngây ngô như trẻ lên tám. Thời đó công nghệ chưa phát triển, anh thường đến tận phòng trọ đón chị đi chơi. Một chiếc xe đạp cũ mua lại của thằng bạn, hai người đưa nhau đi khắp phố phường Hà Nội . Tình yêu cứ thế trôi qua trong nhẹ nhàng, thỉnh thoảng có cãi nhau, chị bướng, nhưng cũng rất nhiều lần nhường nhịn anh. Yêu nhau hết những năm đại học. Chị ra trường đi làm, còn anh thì cố cày cuốc cho hết năm cuối.
|
Ảnh minh họa. |
Mấy tháng cuối thời sinh viên, anh với chị quyết định dẫn nhau về nhà thưa chuyện với bố mẹ. Bố mẹ anh không thích, nhưng cũng không tỏ ra thái độ gì thái quá. Vẫn luôn ngọt ngào với chị như con gái. Còn bố mẹ chị phản đối. Mẹ chị cấm chị qua lại với anh. Mẹ không muốn chị lấy người kém tuổi bởi vì sợ họ không đủ chín chắn, không đủ sức bảo vệ chị. Khoảng thời gian đó chị rất ít khi cười. Trong nhà thỉnh thoảng lại thấy mẹ và chị xích mích với nhau. Đến khi bố mẹ anh biết được, họ trực tiếp từ chối chị luôn. Họ bảo rằng nhà chị làm như danh giá lắm, mà cấm con gái mình yêu con trai nhà người ta.
Quãng thời gian đó cả anh và chị đều thấy mệt mỏi. Chị suốt ngày than thở với anh. Anh thương chị, nhưng lại không biết phải giải quyết như thế nào. Tâm trạng chị càng lúc càng đi xuống, người bên cạnh như anh làm sao tránh khỏi phiền lòng?
Anh mệt mỏi. Anh uống rượu. Anh về nhà chửi chị rằng chị phiền phức. Rằng xin chị làm ơn hãy buông tha cho cuộc đời anh đi. Để anh kiếm người khác. Anh cũng mệt mỏi không kém gì. Chị không hề khóc. Nhưng anh biết chị đau lòng. Chị buông tay, bỏ vào Nam sinh sống. Anh vì mệt mỏi cũng không muốn níu kéo chị.
Cứ thế anh và chị xa nhau, không một lời nói chia tay.
Hơn 2 năm sau, anh nghe nói chị về. Anh biết được, vì bạn của anh hủy kèo nhậu nhẹt, xin phép anh em đến thăm chị ốm. Hơn một tháng sau anh mới biết, chị ốm nặng đến nỗi không ngồi dậy được. Là bệnh viện ở trong Nam trả chị về. Hồi vào Nam, chị đau khổ đến mức không ăn uống gì. Nửa năm sau cơ thể suy nhược đến kiệt sức. Chị ốm vì yếu, bệnh khác có cơ hội phát triển. Chứ không phải vì chị không chịu ăn uống. Tinh thần chị đi xuống, lúc nào cũng nghĩ tới việc buông xuôi. Những ngày ở quê, anh có đến thăm nhưng chị nhất định không chịu gặp mặt. Anh biết chị không tha thứ cho anh. Đến cả lúc cuối cùng, chị chấp nhận gặp anh, nhưng cũng chỉ nói 1 câu: "lâu lắm rồi không nhìn thấy anh".
Ngày chị đi, anh không biết trời có mưa không, hay có nắng. Anh chỉ biết lúc đó, đầu óc mình trống rỗng. Không khóc được. Cũng không gào thét được.
Mẹ chị ngất lên ngất xuống, ai nhìn thấy cũng đau lòng. Mẹ bảo nếu biết trước thế này, ngày đó mẹ sẽ không phản đối anh chị. Để anh chị đến với nhau.
Nhưng anh biết, lỗi là ở anh, không phải ở mẹ.
Hôm nay là ngày giỗ của chị, cũng là ngày cưới của anh. Cô ấy xinh hơn chị, hiểu chuyện hơn chị. Và quan trọng hơn cả là yêu anh cũng không hề kém gì chị.
Anh quên chị rồi. Cũng không còn yêu chị nữa. Anh phải dành tâm sức của mình để yêu thương lại cô gái đó. Anh phải yêu lại cô ấy, nhiều như cô ấy đã yêu anh. Ngày vui của anh, rất nhiều người đến chúc mừng. Cô dâu của anh, cũng rất xinh xắn. Bố mẹ hai bên đều ưng thuận...
Nhìn anh hạnh phúc thế này, ở bên kia thế giới, chắc em hận anh lắm đúng không?"
Tâm sự của chàng trai được chia sẻ trên NEU Confession nhận được hơn 15.000 likes cùng với 1.500 chia sẻ. Người ta không rõ anh ấy đang chia sẻ vì nỗi nhớ về người đã từng yêu thương hay chỉ là khoe mẽ vợ mới để vùi lấp đi chuyện tình cảm năm xưa.
Facebook Kim Thảo chia sẻ: "Không ai là người có lỗi trong chuyện này. Có duyên ngỡ có phận, không phận chẳng ngờ lại duyên ngắn. Người ta bảo, chỉ có hai thứ có thể chia rẽ được tình yêu, đó là yêu không sâu đậm và âm dương cách biệt. Hai anh chị không chỉ có 1 lí do.... Ngày cưới, ngày giỗ, trùng trùng điệp điệp. Nhà hai bên đều có tiệc. Chỉ là một bên vui mừng, hân hoan, một bên tĩnh lặng, chua xót đến nao lòng... "Anh quên chị rồi, anh không còn yêu chị nữa." Chỉ mỗi một câu mà chứa cả một bầu trời xót xa..."
Facebook Hà Mò chia sẻ:"Anh viết lên đây để thương tiếc chị ý. Hay anh mún chứng tỏ rằng mình đã quên chị ý, và cưới được 1 người xinh hơn, và hiểu chuyện hơn chị. Đọc những dòng cuối tôi chỉ thấy buồn cho chị, và cảm thấy anh thật tàn nhẫn."
Facebook Mặc Nhiên:"Thứ con gái cần nhất, là người đàn ông che chở được cho họ, bảo vệ được cho họ. Lúc mệt mỏi nhất họ cần chỗ dựa, nhưng thường thì ngược lại. Đàn ông lại dồn bực tức để im lặng hoặc để mắng chửi ngược lại. Lúc chúng tôi mệt mỏi, cái chúng tôi cần chỉ là anh ở bên, nghe chúng tôi thôi, nhưng điều đó lại không bao giờ thành sự thực."
Đa phần mọi người đều cảm thương cho số phận của cô gái đáng thương đã rời xa cuộc sống vào những năm thanh xuân tươi đẹp của cuộc đời. Trách hai bên gia đình thì ít, trách chàng trai yếu đuối vô tâm thì nhiều hơn. Nếu thực sự người đàn ông ấy yêu thương chị ấy hết lòng thì sao lại vì những phản đối của bố mẹ mà nỡ mắng chửi, chì chiết chị ấy đến nỗi suy nhược cơ thể?
Nhìn anh hạnh phúc thế này, ở bên kia thế giới, chắc chị hận anh lắm đúng không? Anh cưới vào ngày giỗ của chị, rồi anh khen vợ anh hiểu chuyện hơn chị? Anh đem so sánh ngang bằng giữa chị - một người đã mất vì anh, vì chị quá đau khổ và chỉ để nói rằng vợ anh xinh đẹp, cũng không quên nói anh đã quên chị?
Anh biết rõ chị mất vì anh? Chị đã ra đi mãi mãi vì mối tình không hề xứng đáng chút nào. Vậy mà... sự hi sinh của chị chưa đủ lớn sao? Có chăng anh đang quá tàn nhẫn khi nói anh đã quên chị rồi không?
Bố mẹ chị phản đối cũng đúng thôi. Bởi vốn dĩ anh ngay từ đầu anh đã chưa đủ trưởng thành, trưởng thành để che chở chị, bên cạnh chị và cùng nhau vượt qua tất cả giông bão của cuộc đời. Những lúc áp lực nhất, khoảng thời gian căng thẳng nhất, người chị cần là anh nhất. Thì lúc ấy, chính anh lại là người hèn nhát mắng chị, nói rằng chị hãy buông tha cho anh.
Anh còn nhớ ban đầu chính anh là người theo đuổi chị. Anh cố gắng bằng mọi giá để có được chị, anh yêu chị đến thế nào? Vậy mà.. đến lúc bị phản đối thì lại chạy trốn và bỏ mặc một mình chị. Anh hèn nhát lắm! Đến người yêu mà cũng không che chở được, đến thử thách cũng không vượt qua được. Đến khi chị đi rồi, ra đi trong cô đơn và đau khổ, thì thật tàn nhẫn chính anh lại nói người ấy hơn chị.