Tôi năm nay 22 tuổi, tôi là công nhân của một nhà máy điện tử. Công việc của tôi ở nhà máy khá nhàm chán. Mỗi ngày, tôi làm việc 10 tiếng trên dây truyền lắp ráp. Sau đó, tôi đi học thêm kế toán với mong muốn có được một công việc tốt hơn.
Một hôm, tôi tình cờ lên mạng và quen biết Quân. Quân rất hóm hỉnh, hài hước, anh thường kể những câu chuyện khiến tôi cười. Lúc đầu tôi nghĩ Quân chỉ chạc tuổi tôi nhưng sau đó tôi mới biết anh 34 tuổi, hơn tôi 12 tuổi! Lúc đầu, tôi nghĩ anh đã quá già, không còn phù hợp với tôi. Nhưng lúc đó trong lòng tôi đã thầm thương anh mất rồi.
|
Hình minh họa. |
Lần đầu hẹn gặp anh, tôi thấy ở ngoài anh trông trưởng thành và khá chững chạc. Sau buổi hôm đó, anh điên cuồng theo đuổi tôi. Anh thường dẫn tôi đến ăn ở những nhà hàng lớn, anh mua rất nhiều quần áo và đồ dùng cho tôi. Quân làm kinh doanh tự do và đã có nhà riêng. Sau 1 năm hẹn hò, tôi chuyển đến sống với anh như vợ chồng. Chuyện gì đến cũng đã đến, do không cẩn thận nên tôi đã mang thai. Bụng bầu ngày càng lớn, tôi hối thúc anh đưa tôi về nhà ra mắt và tổ chức đám cưới.
Quân nói anh rất muốn cưới tôi nhưng hiện tại công việc của anh quá bận rộn. Anh có một chuyến hàng quan trọng. Sau nhiều lần lần lữa, tôi phải ra tối hậu thư thì anh mới chịu đồng ý sắp xếp đưa tôi về nhà ra mắt. Tuy nhiên, trước khi cùng anh trở về quê, anh bắt tôi hứa không được phép nói chuyện, không nghe những người hàng xóm nói gì. Anh nói họ chỉ là những người hay ba hoa, bốc phét, thường xuyên ngồi lê đôi mách. Tôi không suy nghĩ nhiều và đã hứa với anh ngay sau đó.
Bố mẹ anh sống trong một ngôi nhà cấp 4 nằm sâu trong một ngôi làng. Khi tôi cùng anh bước trên đường làng, tôi thấy rõ vài người hàng xóm liếc nhìn trộm chúng tôi qua cánh cửa và thì thầm. Khi tôi mới bước vào nhà anh, tôi thấy mọi thứ khá bình thường và không hiểu vì sao anh lại không muốn đưa tôi về ra mắt bố mẹ như thế. Bố chồng tương lai của tôi rất vui vẻ, nhiệt tình, bác mời tôi ngồi và lấy ra nhiều hoa quả sấy khô cho tôi ăn. Mẹ anh gầy gò, bác chỉ ngồi một chỗ và không nói gì. Tôi có cảm giác rằng bác không thích tôi lắm. Thấy không khí trong nhà hơi trầm lắng và ngột ngạt, tôi xin phép ra ngoài ngắm cảnh sân, vườn.
Khi tôi đứng gần cái ao trước nhà anh thì có một cậu bé hàng xóm nhét vào tay tôi một mẩu giấy và chạy đi. Mở tờ giấy ra, tôi thất kinh khi đọc được dòng chữ: “Nhà chồng cháu mấy người bị tâm thần đấy!”. Có thể, một người hàng xóm nào đó đã viết ra rồi nhờ con cháu họ chuyển cho tôi.
Suốt buổi hôm đó, tôi suy nghĩ về mẩu giấy đó nên cư xử không được tự nhiên. Ăn xong bữa trưa, tôi nhắn Quân mau đưa tôi ra thành phố. Trên xe, tôi nhẹ nhàng hỏi anh về chuyện này. Quân tỏ ra rất ngạc nhiên: “Sao em biết? Ai nói với em? Có phải là mấy bà hàng xóm ngồi lê đôi mách hay không?”
Tôi giận dữ nói: “Đúng thế! Sao anh lại phải giấu em chuyện đó?”
“Anh sợ em không cưới anh”, giọng Quân trầm buồn. Quân kể rằng bà ngoại, rồi đến mẹ anh đều mắc bệnh này. Mẹ anh từng rất khéo léo, đảm đang đến khi phát bệnh. Bố con anh phải cố gắng cho mẹ uống thuốc và dặn dò mẹ rằng khi em đến thì mẹ không được nói gì cả.
Sau khi biết chuyện, bố mẹ tôi hết sức phản đối chuyện hôn sự của tôi. Bố mẹ sợ chồng tôi rồi con tôi sau này sẽ phát bệnh rồi tôi sẽ khổ cả đời. Mấy ngày nay, tôi khóc nhiều, suy nghĩ nhiều đến gầy rộc cả người mà vẫn chưa biết quyết định như thế nào.