Gia đình cô và gia đình anh ở hai thành phố và rất xa nhau. Họ yêu nhau từ hồi học đại học rồi cùng thương nhau cho đến tận những ngày ra trường. Cứ thế, tình yêu của họ bề chặt trải qua năm này tháng khác. Tình yêu ấy hạnh phúc đẹp đẽ khiến ai nấy đều ngưỡng mộ. Yêu nhau đến gần 5 năm, họ cũng có một cuộc hôn nhân hạnh phúc. Ai nấy đều chúc phúc cho anh chị, cứ thế mà anh chị sống những ngày tháng vui vẻ bên nhau.
Hơn 1 năm sau, chị sinh cho anh cậu con trai đầu lòng. Anh lại hạnh phúc hơn khi lần đầu được làm cha, còn chị thì được làm mẹ. Cứ thế, chuyện gia đình ấy êm đềm trôi qua. Chị lại sinh thêm cho anh một cô con gái xinh xắn nữa.
Nhưng chẳng ai có thể biết trước được tương lai. Có một cái ngày mà anh phản bội mẹ con chị. Anh không còn yêu thương gì mẹ con chị nữa. Anh sống mà chỉ quan tâm đến nhân tình của mình. Anh quên mất ngày xưa người từng bên anh những ngày nghèo khó, người sẵn sàng nhường lại cho anh từng miếng thịt kho tàu. Cứ thế anh rũ bỏ tất cả lại, chỉ quan tâm đến cô nhân tình ngây thơ của mình.
Ngày chị phát hiện anh ngoại tình, chị không khóc, không làm gì cả mà gương mặt của chị lạnh lùng đến đáng sợ. Gương mặt chị thoáng chút buồn chỉ hỏi anh:
|
(Ảnh minh họa) |
- Anh thật sự yêu cô gái đó chứ?
- Anh yêu cô ấy.
- Vậy anh muốn bỏ em thật sao?
- Anh xin lỗi, nhưng cô ấy cần có một danh phận.
- Vậy còn em? Em không cần có một danh phận sao anh? Bao nhiêu năm qua em đã hết mình vì anh và các con còn chưa đủ sao?
- Anh có lỗi với mẹ con em nhiều. Nhưng anh không thể bỏ mặc cô ấy được.
- Vậy anh có thể bỏ mặc mẹ con em sao? Giờ em không còn trẻ, không còn dễ thương như những người con gái khác nữa. Thế nên anh mới không còn cần em. Anh có thấy mình đã quá nhẫn tâm với em không?
- Anh…
- Em cho anh xem thứ này. Em muốn anh xem thứ này. Anh có biết mỗi lần gần gũi nhau, em đầu bắt anh tắt điện nên không dám cho bật điện lên là vì sao không? – đây này, anh xem đi:
Chị vén áo lên, chị cởi hẳn chiếc áo trên người mình ra cho anh nhìn thấy. Anh lặng người nhìn thấy những vết rạn nứt trên cơ thể chị, anh nhìn thấy ngực chị đã chảy xuống dài không còn được như ngày trước nữa. Anh ôm lấy mặt mình bật khóc khi chị mở lời:
- Anh có thấy có lỗi với em khi bỏ em lại với cái thân hình này không? Giờ thì còn có ai có thể chấp nhận được một người phụ nữ đã quá sập xệ như thế này nữa? Em cũng từng xinh đẹp, từng ngây thơ lắm ấy chứ. Nhưng giờ, hai đứa con nhỏ,vì gia đình này em đã hi sinh đủ nhiều. Thế mà anh vẫn không hiểu cho em sao? Còn nếu thật sự anh muốn ly hôn đến vậy em sẽ cho anh được toại nguyện, hãy đi theo người phụ nữ đó. Mẹ con em sẽ chờ ngày anh về.
Anh không nói lời nào mà lẳng lặng rời đi. Chị cứ nghĩ rằng, thôi thế là hết rồi. Chị cố gắng đến thế để níu kéo anh lại mà cũng không được rồi. Cuối cùng thì anh vẫn bỏ mẹ con chị mà đi với người khác đó thôi.
Nhưng thật không ngờ, chỉ 10 phút sau anh đã quay trở lại. Gương mặt anh vẫn còn vương lại giọt nước mắt chưa khô. Anh nhìn chị bằng ánh mắt hối lỗi rồi đưa ra quyết định:
- Anh về rồi, từ giờ anh sẽ bên mẹ con em. Anh sẽ không đi theo ai nữa. Anh xin lỗi vì đã khiến em buồn lòng.
- Anh nói thật sao
- Anh nói thật mà. Em không trách anh chứ?
- Em có trách, nhưng giờ anh về bên mẹ con em là được rồi. Em chỉ hi vọng gia đình mình mãi êm ấm như ngày hôm nay mà thôi.
Chị giữ lại được hạnh phúc của mình, còn anh thì nhận ra rằng hóa ra bấy lâu nay anh đã rời xa hạnh phúc của mình lâu quá rồi. Anh đã sai khi không biết trân trọng những gì mình đang có. Anh chị sẽ lại sống những ngày hạnh phúc bên nhau như trước kia, còn lỗi lầm ấy sẽ mãi được chôn vào quá khứ. Đối với chị nó là một vết thương rồi anh sẽ làm lành nó. Còn đối với anh, nó là một lời cảnh tỉnh để anh biết yêu thương chị nhiều hơn.