Tôi tên Hạnh, 39 tuổi. Nhà tôi tuy ở tỉnh lẻ nhưng khá giả. Bố mẹ sinh 4 người con. Sau khi sinh bé út, mẹ tôi đau yếu liên miên nên việc nhà việc cửa tôi phải làm hết, lại phải phụ trách chăm sóc 2 đứa em trai kế. Vất vả bận bịu nên tôi gầy gò đen đúa, học hành cũng bê trễ không được suôn sẻ như người ta.
Giờ thì cả bốn chị em đều đã có gia đình, con cái. Ngoài bé út lấy được chồng giàu, những người còn lại kinh tế đều tầm tầm. Riêng hai em trai được bố mẹ cho nhà đất nên tuy thu nhập không cao, cuộc sống vẫn ổn định.
Hoàn cảnh nhà tôi khó khăn nhất. Nhan sắc, học vấn có hạn nên tôi cũng chỉ lấy được người chồng bình thường, được cái thương vợ thương con, bố mẹ chồng cũng không ghét bỏ. Có điều cả đại gia đình gồm 3 cặp vợ chồng sống chung chưa kể trẻ con nên thật sự chật chội và phức tạp.
Đôi lần tôi đề nghị bố mẹ đẻ cắt cho miếng đất nho nhỏ để vợ chồng cất nhà ở riêng. Bố tôi từ chối thẳng, bảo con gái lấy chồng ăn lộc nhà chồng, không có chuyện chia đất chia cát bên nhà đẻ, như vậy không đúng đạo lý. Tôi đành xin mấy trăm triệu nhưng ông cũng không cho, lý do là bố mẹ già rồi, cần tiền phòng thân.
Tôi năn nỉ mẹ nói với bố nhưng mẹ tôi cũng chỉ nói lấy lệ, xưa nay bà không quen trái ý chồng. Tủi thân quá, tôi khóc, bà cũng chỉ bảo cố gắng, dúi cho tôi 5 triệu bạc. Từ đó đến nay hơn 5 năm rồi, bố mẹ không giúp đỡ gì thêm, trong khi vợ chồng tôi phải đi vay tiền mua đất làm nhà, nợ ngập đầu ngập cổ, hai đứa lăn lưng làm nhưng chắc còn lâu mới trả hết.
Hai năm nay bố tôi không khỏe, gần đây bệnh nặng thêm, phải nằm một chỗ suốt chứ ít khi nhúc nhắc dậy được. Mấy chị em chúng tôi đều có qua chăm sóc, mua thuốc, biếu tiền. Tuy nhiên, vì bận công việc, nhà cũng xa cả chục cây số nên tôi và em gái không qua được quá thường xuyên, vài ngày mới sang một lần mấy tiếng vào buổi tối.
Bố mẹ tôi không thông cảm mà trách suốt, bảo đẻ con gái ra cốt lúc ốm đau mà giờ chẳng được nhờ. Thực sự tôi cũng nói hết nước hết cái để bố mẹ và vợ chồng 2 em trai thông cảm, gánh vác phần lớn việc chăm sóc bố mẹ, vì bố mẹ ở với em trai lớn, còn em trai thứ cũng ở sát vách. Tuy nhiên, bố mẹ tôi bảo, các em trai em dâu lo cơm nước thuốc thang, chăm sóc đêm hôm rồi thì ban ngày tôi với em gái út phải chia ca mà chăm bố.
Thật sự tôi bế tắc quá và tủi quá. Ban ngày tôi phải đi làm, tôi còn đống nợ phải trả, có bố mẹ chồng cần phải phục vụ, có con cái phải chăm lo. Rõ ràng các em trai có điều kiện hơn, lại được hưởng tài sản của bố mẹ. Tại sao khi chia tài sản, bố mẹ gạt con gái sang một bên, nhưng đến khi cần chăm sóc lại bắt chia ca công bằng?
Nghĩ lại cả cuộc đời từ khi còn bé tới nay, hễ công việc ai cũng nhớ đến tôi, có gì ngon ngọt đều cho tôi ra rìa. Mới đây tôi biết hóa ra bố mẹ viết di chúc sau này miếng đất nhỏ còn lại và toàn bộ tiền, vàng tiết kiệm nếu còn lại sẽ chia đều cho hai em trai. Tôi và em gái một chỉ vàng làm kỷ niệm coi như lộc của bố mẹ cũng không có.
Tôi phải làm gì cho bố mẹ hiểu ra họ đã quá bất công với tôi và đừng đòi hỏi, trách móc tôi nữa?