Khi tôi có bầu cả làng xì xèo bàn tán, người thương thì ít, kẻ trách cứ thì nhiều. Họ nói tôi đi lại không xong lại còn muốn chửa với đẻ, kẻ ác mồm còn quở “chân cẳng thế kia chắc gì đã đẻ được, mà đẻ ra liệu có thành người không?”…
Cách đây nhiều năm, một cơn sốt cao đã khiến tôi đã trở thành một người tật nguyền, teo một bên chân không thể đi lại được. Cứ thế từ năm mười hai tuổi, tôi đã phải vượt qua những nỗi đau về thể xác và tinh thần, thích ứng dần với cuộc sống đầy rẫy khó khăn, coi chiếc nạng gỗ là vật bất li thân.
Tôi phải bỏ học giữa chừng phần vì gia đình khó khăn, mẹ lại qua đời, để lại hai cha con lóc cóc cảnh con gà trống nuôi nhau. Tuổi thanh xuân của tôi cứ âm thồi trôi qua như chiếc bóng, lầm lũi ngày ngày dưới ngôi nhà cũ nát của hai cha con. Để lo cuộc sống tôi đi học thêm một khóa học về may vá rồi mở một cái quán nho nhỏ sửa chữa quần áo. Khi thanh xuân, tôi cũng có vài người thinh thích nhưng tình cảm không đủ để họ vượt qua sự dèm pha.
|
Tôi sợ con tôi sẽ oán hận khi phải sống với bà mẹ tật nguyền. |
Lúc 34 tuổi, nghe lời bố động viên, tôi đã quyết định mạnh dạn xin một đứa con để nuôi. Cha của con tôi là một lái xe đường dài, đã có vợ, chúng tôi gặp nhau trong một lần xe anh gặp sự cố, anh vào xin trọ nhà tôi qua đêm.
Dù hành xóm, họ hàng đều nói những lời khó nghe nhưng tôi vẫn hạnh phúc khi mầm sống bé bỏng lớn lên từng ngày. May mắn, tôi mẹ tròn con vuông, con tôi - một bé gái xinh xắn, trắng trẻo, lành lặn đã chào đời. Bố tôi tuy tuổi cao nhưng vẫn lọ mọ chăm con, chăm cháu. Cứ như thế, bé An (– cái tên tôi đặt cho con với mong cuộc đời của con sẽ bình an mãi mãi) lớn lên từng ngày.
Rồi một ngày, người đàn ông năm xưa trở lại, anh ta muốn nhận con và mang nó về nhà chăm sóc. Anh ta kể, anh đang lục đục với vợ, vợ anh muốn li hôn và giành quyền nuôi hai đứa con trai. Đó cũng là lý do anh đi tìm con gái tôi. Tôi đã một mực từ chối và cầu xin anh đừng làm phiền cuộc sống của mẹ con tôi nhưng anh ta vẫn tìm mọi cách gặp con gái.
Bé An còn nhỏ chưa hiểu sự việc, từ bé đến giờ chưa được cảm nhận tình yêu thương của bố nên rất vui vẻ. Cháu nhận được quà bánh của bố thì càng hân hoan. Nghe cháu khoe: “Mẹ ơi con có bố rồi, hôm nay bố đến trường thăm con đấy, con không phải là con hoang nữa rồi mẹ ơi” mà lòng tôi đau như cắt. Từng lời của đứa con 6 tuổi như dao cứa vào tim tôi rỉ máu.
Trong lúc đầu óc bộn bề, có người khuyên tôi nên trả bé An về với bố nó để bố nó chăm sóc được chu đáo và đầy đủ. Mẹ tật nguyền sẽ khiến con cái bị dèm pha. Con gái tôi sau này sẽ lấy chồng nếu ở với mẹ tật nguyền thì sẽ nhiều người “ngại”. Lại có người khuyên tôi nên kiếm “thằng cu” chứ con gái sau này lấy chồng sẽ không trông nom mình khi về già.
Tâm trạng tôi thực sự rối bời như tơ vò. Nếu tôi anh ta đến gặp con không được, mà cứ thế này có lẽ tôi mất con. Tôi cũng sợ con sẽ trách móc tôi khi để cháu sống với bà mẹ tật nguyền. Liệu tôi có nên đi kiếm mụn con trai để làm chỗ dựa khi về già hay không?