Tôi năm nay 35 tuổi, là bà mẹ đơn thân. Tuổi thanh xuân, tôi cũng như nhiều cô gái khác, mơ mộng rất nhiều.
Tôi mơ có người đàn ông yêu mình, mơ có một mái nhà luôn rộn tiếng cười hạnh phúc. Chỉ có điều, tôi đã đi sai đường nên ước mơ đó đến bây giờ vẫn dang dở.
Ngày ấy, tôi mới 23 tuổi, rất xinh đẹp và háo thắng. Được chiều chuộng từ nhỏ, tôi thường muốn có gì được nấy. Vậy nên khi yêu, dù biết người đàn ông mình thích đã có vợ con, tôi vẫn nhất quyết theo đuổi.
Đó là người đàn ông thành đạt, tử tế, yêu gia đình. Dù có thế nào, đàn ông vẫn khó ai qua nổi "ải mỹ nhân". Huống hồ, mỹ nhân này còn cố tình "quăng lưới".
Cuộc tình vụng trộm kéo dài hơn một năm, cho đến khi tôi phát hiện mình mang bầu. Lúc đầu, anh ấy khuyên tôi không nên giữ lại đứa bé. Anh không muốn làm ảnh hưởng đến gia đình mình, cũng không muốn mẹ con tôi phải khổ nhưng đời nào tôi chịu.
Tôi muốn anh phải có trách nhiệm với cái thai trong bụng. Thấy anh ấy tính tới tính lui, tôi quyết định ra tay. Cách nhanh nhất để kéo anh về phía tôi chính là cho vợ anh biết.
Tôi hẹn gặp vợ người tình, không quên mang theo tờ giấy khám thai. Chị ấy rất sốc, một mực nói không tin. Tôi bảo chị ấy cứ về nhà hỏi chồng sẽ rõ.
Tối hôm ấy, tôi gọi điện cho người tình, gọi liên tục mấy cuộc anh mới nghe. Anh bảo vợ anh bị tai nạn trên đường đi làm về, hiện hôn mê nằm trong bệnh viện.
Nghe xong, tôi bủn rủn tay chân. Có lẽ chị ấy gặp nạn trên đường sau cuộc gặp với tôi. Chính tôi là nguyên nhân gián tiếp khiến chị ấy trở nên như vậy.
Khi thấy vợ người tình cận kề cửa tử, tôi sợ hãi đến mức muốn chạy trốn. Tôi về nhà, nói với bố mẹ muốn Nam tiến lập nghiệp. Vì suy nghĩ nhiều, cùng việc ra đi như chạy trốn đầy mệt mỏi và sợ hãi, tôi không giữ được cái thai.
Một thời gian sau, thông qua vài người quen, tôi được biết chị ấy đã qua nguy kịch và dần hồi phục. Anh ấy không liên lạc với tôi, tôi cũng không dám gọi.
Hai năm sau tôi lấy chồng, cuộc hôn nhân khá vội vàng vì tôi muốn nhanh quên đi quá khứ. Cưới nhau rồi tôi mới nhận ra, cả hai có nhiều điểm không hợp, thường xuyên cãi nhau.
Cưới nhau một năm, tôi sinh con gái. Hôn nhân tuy không hạnh phúc, tôi lấy con làm động lực sống cho mình.
Cuộc sống cứ bình lặng đi qua. Cho đến ngày sinh nhật con gái tròn 8 tuổi, tôi cùng con đi mua bánh kem. Bất ngờ tôi nhìn thấy chồng mình khoác tay một cô gái từ cửa hàng bánh đi ra.
Nếu tôi không kịp ngăn, có lẽ con gái tôi đã gọi ầm lên. Con tưởng bố mua bánh kem cho mình. Nhưng đêm đó chồng tôi về muộn, với lý do có việc quan trọng, không có chiếc bánh kem nào cả.
Ngay khi phát hiện chồng ngoại tình, trong đầu tôi chỉ nghĩ đến một điều duy nhất: "Quả báo". Giờ tôi mới hiểu cảm giác bị chồng phản bội đau đớn thế nào. Giờ tôi mới hiểu việc tôi làm trước đây với vợ của người đàn ông ấy độc ác đến mức nào.
Hóa ra, muốn biết cảm giác của người khác, mình phải đứng vào vị trí ấy mới hiểu được.
Tôi cũng giống như những người phụ nữ khác, rất khó chấp nhận chồng mình ngoại tình. Chồng tôi, anh ấy cũng không thiết tha níu giữ. Vậy nên, chúng tôi ly hôn.
Tối qua, trong lúc hai mẹ con ngồi ăn cơm. Con gái chợt hỏi tôi: "Tiểu tam là gì hả mẹ?". Nghe con hỏi, tôi bất ngờ tái mặt.
Rồi con bé kể con có bạn mới ở lớp học hè. Bố mẹ bạn ấy vừa ly hôn. Bạn ấy nói bố mẹ mình bỏ nhau vì có tiểu tam chen vào. Bạn ấy rất ghét cô tiểu tam ấy, bảo sau này lớn nhất định sẽ tìm đánh cô kia một trận.
Tôi nói với con rằng, đó là chuyện của người lớn. Trẻ con không nên quan tâm nhiều như vậy. Nhưng con gái tôi có vẻ như ấm ức thay bạn, vẫn cố nói: "Tiểu tam chắc chắn là người xấu. Tiểu tam cũng cướp bố của con đi có phải không?".
Những lời con nói như đào bới tội lỗi của tôi trong quá khứ, như xát muối vào nỗi đau trong cuộc hôn nhân đã tan vỡ của tôi.
Giá như thời gian quay trở lại, có lẽ tôi sẽ có những lựa chọn khác. Sau tất cả, vẫn chỉ còn lại hai chữ "giá như" đầy hối tiếc và đau đớn.