1. Sáng nay Mai nhắn tin, cô than nhớ người mẹ mới mất, khóc suốt đêm sưng cả mắt. Rồi Mai kêu buồn vì má chồng đối đãi với bố ruột cô ấy khá tệ. Bố cô ấy đi cả trăm cây số lên thăm cháu, một ly nước mát bà sui gia cũng tiếc, nỡ đành rót nước sôi ra cho uống. Thêm vài câu chuyện mẹ chồng nàng dâu muôn thuở trong nhà…
Những nội dung ấy tôi từng nghe Mai kể nhiều lần, qua chat và sau này là gọi điện. Vì mắt tôi dạo này yếu, hay rát và mờ, nên tôi hạn chế sử dụng điện thoại. Có việc gì thật sự cần kíp mới cầm lấy máy. Thế mà Mai dường như không hiểu điều ấy, cứ thường xuyên “nã” tin nhắn xuống, khiến tôi nửa ái ngại nửa bực mình. Muốn hỏi một câu thẳng thừng rằng, có gì mới hơn không bạn, chứ mấy cái vụ này, mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh, chúng mình đều có lạ gì đâu mà cứ phải tra tấn nhau hoài?
|
Than thở nhiều khiến người nghe cũng mệt mỏi. |
Nào phải chỉ mỗi mình Mai. Đứa em dâu của tôi cũng rất hay alo, chỉ để kể tội chồng ham nhậu nhẹt bù khú, lương thì ít mà bữa cơm nào cũng chê bai ỏng eo. Riết rồi tôi luôn tìm cách né mỗi khi thấy số em hiện lên. Chẳng phải vì không thương em dâu, mà cứ nghĩ xem, sau cả ngày dài mệt mỏi ở văn phòng, liệu tôi có đủ kiên nhẫn để lắng nghe hoặc động viên cô ấy bằng mấy lời dịu dàng ân cần?
2.Tôi chơi thân với Kỳ. Kỳ nhỏ hơn tôi vài tuổi, dáng đẹp người xinh, hiện đang cặp bồ với sếp của cô ấy. Ở độ xấp xỉ tuổi hưu, ông sếp nọ hay phải đối diện với các thứ bệnh lặt vặt. “Hôm qua lão lại kêu tớ vô phòng riêng. Tưởng sao, vẫn bài ca đau ốm quen thuộc. Hãi hết cả người. Nghĩ sao mà biến tớ thành cái thùng rác để đổ mấy thứ phiền phức của lão chứ. Đời bao nhiêu niềm vui, hà cớ gì cứ đâm đầu vô mấy câu chuyện thuốc thang tẩm bổ, nhức mình mỏi khớp, ai mà chịu nổi hở trời!”
Kỳ khiến tôi nhớ tới người yêu thuở trước của mình. Anh còn trẻ, thế nhưng vẫn rất hay cảm cúm lặt vặt. Mỗi khi gọi cho anh mà bắt gặp cái giọng nghèn nghẹt, cộng với câu thông báo, anh lại đang bệnh, là tôi chán chết. Muốn xỏ ngay một câu rằng, anh có phải đàn ông không vậy. Sức khỏe như thế mà bày đặt có bồ, đúng là sỉ nhục phái mạnh!
Từng có một lần, hai đứa vất vả lắm mới thu xếp được một chuyến du lịch gần gần. Thế mà ngay đợt đó, anh bị sốt nhẹ, chắc do nhiễm siêu vi, nên cả hai ngày liền chỉ lấy ngủ vùi trong phòng làm niềm vui. Tôi điên lên vì bực, tuyên bố chia tay, mặc kệ anh thanh minh, đấy chỉ là vấn đề bất khả kháng. Yêu nhau mà không thể chia sẻ, chấp nhận, thì quen tiếp để làm gì. Vậy là tan tác chim muông, mối tình thơ cũng vỡ vụn theo anh đàn ông èo uột.
|
Đừng bao giờ cho rằng sống buồn phiền tiêu cực là quyến rũ nam giới. |
3. Đấy nhé, phải nhìn vào những chuyện đó mà rút kinh nghiệm. Đừng để người ta nghĩ tới mình là cảm thấy hoang mang sờ sợ, thậm chí áp lực chỉ vì trông thấy tên mình hiện lên màn hình điện thoại: “Lại sắp kể lể than van gì đây?”. Tôi bao lần tự nhắc bản thân câu ấy. Bởi chính tôi sau này cũng có lúc ủy mị yếu đuối một cách khó tin.
Cuộc sống với nhiều lo toan muộn phiền áp lực khiến tôi luôn thèm một bờ vai an ủi. Mưa cũng buồn mà nắng cũng khiến tôi chông chênh. Người đến sau lại không phải mẫu đàn ông nhẹ nhàng tinh tế. Anh làm kinh doanh, cả ngày lăn lộn ngoài đường, đối mặt với đủ thứ xảo trá của con người. Cộng thêm việc bồ cứ léo nhéo bảo “tâm trạng em không tốt” hoặc “tự dưng em thấy buồn quá”, đủ khiến anh phát khiếp.
Tôi nhiều lần phải tủi thân rơi nước mắt khi anh cúp máy vào mặt, kệ tôi với những điều thổn thức bé mọn của mình. “Chúng ta hình như không hiểu nhau, hoặc chí ít là chẳng phù hợp”. Tôi thở dài bảo. “Thì em giỏi kiếm người khác đi, xem có ai chịu đựng nổi cái tính khí thất thường của em bằng anh không?”. Anh thách thức, và tôi lặng lẽ chẳng dám lùi hay dừng lại…
4. Ai nấy ngày càng đơn độc rồi tự hoài nghi xem, những mối quan hệ yêu đương hay bạn bè rốt cuộc mang lại điều gì, nếu không phải là chia sẻ. “Anh chỉ đến bên em lúc buồn, còn những ngày vui anh về bên ai?”. Hay “em cô đơn quá trong cuộc tình đôi ta” chẳng còn là cá biệt. Đâu đó có người kêu lên: "Ai cũng có đủ những vấn đề rối rắm của họ rồi, đừng san sẻ thêm, chất chồng vô nữa, khổ lắm. Hãy tự giải quyết các vướng mắc của bản thân, kiềm chế bớt, đừng than vãn khóc lóc nữa, được không. Cuộc sống biết đâu nhờ thế mà tươi đẹp hơn hẳn".
Chắc bạn thừa biết sức mạnh của nụ cười, của lạc quan, của hài hước vui vẻ chứ? Vậy tại sao lại cứ vùi người vô những chuyện không đáng, rồi ủ ê ngán ngẩm hay tuyệt vọng này nọ? Nghe thì dễ lắm, đưa ra lời khuyên nhủ cũng đơn giản vô cùng. Chỉ là, mấy ai ở trong cuộc mới hiểu hết nỗi lặng lẽ đầy tự kỷ ấy, có khi ngay bên cạnh những náo nhiệt đông vui của cuộc sống bây giờ…
Như chính tôi cũng không thích phải nghe những chuyện buồn bực cáu bẳn tức giận của người khác. Nhưng tới lượt mình, tôi bỗng thèm có ai đó ngồi yên để chịu đựng tôi kể lể, không nóng nảy ngắt lời hay lơ đễnh thở dài, nắm lấy tay tôi dỗ dành thì càng tốt. Có ích kỷ hoặc mâu thuẫn quá không? Chẳng phải cuối cùng, người ta đều là vì đồng cảm yêu thương mà đến, đó sao?