Nhìn ánh mắt lạnh lùng của mẹ chồng lúc ra về mà lòng tôi đau như cắt. Ngày nào mẹ chồng cũng sang nhà tôi, cũng vẫn những câu nói ấy, thái độ khó chịu, hằn học ấy:
- Cô còn định làm khổ con tôi, làm khổ gia đình tôi đến bao giờ nữa. Sao cô không buông tha cho chúng tôi đi.
Tôi những lúc ấy chỉ biết im lặng ngồi nghe mẹ chồng mắng chửi. Để khi bà quay lưng đi rồi thì những giọt nước mắt lại lăn dài trên gì má xanh xao. Đúng, tôi là người có tội, tội nợ lớn lắm với dòng tộc n hà anh . Cái tội mà cũng là niềm đau day dứt, là bi kịch của một người là phụ nữ mà không được làm phụ nữ trọn vẹn: Tôi bị vô sinh.
Mẹ đi rồi, anh lại ôm chặt tôi, vỗ về lấy đôi vai gầy đang rung lên vì những tiếng nấc nghẹn ngào. Anh luôn làm vậy mỗi khi tôi bị mắng mỏ, khinh miệt. Nhẹ nhàng thôi mà đủ khiến tôi ăn ăn, day dứt. Và cũng đã không biết bao nhiêu lần tôi phải nói:
- Mình chia tay đi anh, em không thể tiếp tục chịu đựng và tiếp tục làm khổ anh mãi nữa.
|
Để khi bà quay lưng đi rồi thì những giọt nước mắt lại lăn dài trên gì má xanh xao. (Ảnh minh họa) |
Nhưng cũng như những lần trước, câu trả lời đều là không thể. Anh càng yêu thương, càng chăm sóc, càng bao dung tôi bản thân tôi càng thấy tội lỗi. Đêm đó nằm cạnh anh, nước mắt cứ thế lăn dài.
Tôi và anh đã có 3 năm yêu nhau trước khi cưới. Chúng tôi quyết giữ gìn trọn vẹn cho nhau đến tận đêm tân hôn. Trớ trêu thay, kết hôn được gần một năm, không dùng bất cứ biện pháp phòng tránh gì mà tôi vẫn không thể mang thai. Sốt ruột đi khám, tôi như chết lặng khi nhận thông báo vô sinh từ bác sĩ. Trời đất quay cuồng, về nhà, tôi như hóa điên, đập phá hết mọi thứ xung quanh mình. Tôi yêu cầu anh ly hôn bởi tôi biết anh là đích tôn của dòng họ, đang chịu áp lực rất lớn từ phía bố mẹ. Trái với những gì tôi nghĩ, anh lẳng lặng dọn dẹp những mảnh vỡ rồi đến bên cạnh tôi, dịu dàng ôm lấy tôi:
- Dù có thế nào anh cũng không bỏ em đi đâu!
Tôi không nhớ mình đã khóc bao nhiêu vì anh, vì những gì anh đã hy sinh cho tôi. Chịu áp lực từ phía gia đình khi biết tôi vô sinh nhưng anh một mực không đồng ý ly hôn. Bản thân tôi chỉ biết bất lực trước những nỗi đau mà anh đang phải chịu đựng.
Rồi tôi nói với anh tôi muốn anh có bồ. Anh có thể tự do ngoại tình với bất cứ người phụ nữ nào để họ có thể sinh con cho anh. Kể cả là nhờ mang thai hộ cũng được. Nhưng anh nhất quyết không đồng ý. Anh khóc, tôi cũng khóc, chúng tôi cùng quỳ xuống cầu xin nhau đừng ép buộc người kia làm những chuyện họ không mong muốn. Và rồi…
Một ngày nọ, tôi vô tình phát hiện anh có bồ. Trái tim tôi lúc ấy không tránh khỏi đau đớn, nghẹn ngào. Tôi không trách anh, anh đã quá tốt với tôi rồi. Tôi mỉm cười vì cuối cùng anh cũng đã tìm được con đường để giải thoát cho cả tôi và anh khỏi những dằn vặt. Nhưng…
Trong ví của anh có sẵn rất nhiều “áo mưa”, thứ mà tôi biết chắc chắn rằng anh dùng nó để đi với nhân tình của mình. Chúng tôi đã quá hiểu nhau đến từng chân tơ kẽ tóc. Chắc anh chưa sẵn sàng để có một đứa con ngoài luồng. Chắc anh vẫn sợ khiến tôi tổn thương sâu sắc. Nhưng tôi biết, gia đình anh và anh cũng đã mong mỏi một đứa trẻ từ lâu lắm rồi. Đến giây phút này thì ai sinh nó ra với tôi cũng không còn quan trọng nữa. Tôi lấy số “áo mưa” trong ví của anh ra, dùng kim đâm từng mũi vào đó. Mỗi mũi kim đâm xuống tôi thấy đau như chính nó đang đâm thẳng vào trái tim mình. Nhưng nó cũng chính là nguồn hy vọng lớn lao, nó sẽ giúp tôi làm tròn bổn phận và trách nhiệm của mình với gia đình anh. Xong xuôi, tôi trả lại mọi thứ về chỗ cũ và rung đùi chờ kết quả.
Ngày anh báo nhân tình của anh mang thai cũng là lúc tôi thảnh thơi ký vào lá đơn ly hôn và đặt nó trên gối của anh. Tôi, cuối cùng cũng đã tìm cách trút bỏ gánh nặng lớn nhất trong lòng của mình. Nhân tình của anh, sẽ có ngày cô tìm gặp và cảm ơn cô ấy. Phụ nữ sinh ra vốn đã chịu nhiều thiệt thòi nhưng sự hy sinh, lòng vị tha của họ thì không gì có thể đong đếm hết được.
Mời quý độc giả xem video hài hước về ngoại tình (nguồn Youtube):