Tôi vốn là một đứa con gái xuất thân ở tỉnh lẻ, lại ở nông thôn, nhà nghèo. Lên thành phố học đại học, sau khi ra trường tôi quyết tâm phải bám trụ mảnh đất Hà Nội. Ở Hà Nội còn có việc nọ việc kia chứ về quê không có tiền để xin việc thì chẳng biết làm gì. Công việc thì ít, lại lương ba cọc ba đồng chẳng đủ sống. Đời ông bà bố mẹ mình rồi đến đời mình khổ mãi rồi, để người ta khinh rẻ mãi rồi, giờ đến đời con cháu mình phải để nó ngẩng đầu lên với thiên hạ.
Tôi quen anh khi bắt đầu đi thực tập ở kỳ hai năm thứ tư, anh là trưởng phòng ở bộ phận tôi xin vào thực tập. Trai chưa vợ, gái chưa chồng, tình cảm cứ thế mà tiến triển tự nhiên. Khi anh dẫn tôi về ra mắt gia đình, bố mẹ và các chị anh phản đối quyết liệt. Anh là con trai độc nhất của gia đình, họ muốn có một cô con dâu môn đăng hộ đối.
Anh không phải người mà tôi yêu nhất nhưng lại là người theo tôi là phù hợp nhất để kết hôn. Anh có công việc ổn định, có nhà ở thành phố, lại làm cùng lĩnh vực với tôi. Còn ai phù hợp hơn anh nữa. Thế nên dù gia đình anh có phản đối cỡ nào, tôi vẫn cố gắng nín nhịn, chỉ cần anh không chia tay tôi là được. Cuối cùng, bố mẹ anh cũng phải xuống nước vì tuổi của anh cũng không còn trẻ, ông bà cũng mong có cháu bế lắm rồi.
|
(Ảnh minh họa) |
22 tuổi, khi đám bạn vẫn long đong lận đận tìm việc thì tôi đã lên xe hoa về nhà chồng và nghiễm nhiên có nhà để ở, có công việc tốt để làm, chẳng phải lo nghĩ gì. Lấy anh, những tưởng tôi sẽ được sung sướng, không phải lo nghĩ gì nhưng hóa ra kết hôn rồi tôi mới biết, cuộc sống như địa ngục mới thật sự bắt đầu.
Sau khi tôi sinh con đầu lòng, mẹ chồng bắt tôi nghỉ việc ở nhà để toàn tâm toàn ý chăm sóc gia đình, con cái, vì như lời bà nói lương của tôi không bõ để thuê osin. Hàng ngày đi ra đi vào chạm mặt mẹ chồng, lại suốt ngày quanh quẩn ở xó nhà chẳng đi đâu, tôi cảm thấy stress liên miên.
Không váy, không giày cao gót, không son phấn, lúc nào tôi cũng diện trên mình bộ đồ mặc nhà, tóc tai thì bù xù chẳng kịp chải vì quay cuồng hết chăm con đến việc nhà. Đến tôi nhìn mình trong gương còn chán huống chi là chồng.
Con được hơn 1 tuổi, tôi ngỏ ý với anh cho tôi đi làm lại thì anh gạt phắt đi. Cưới nhau rồi anh mới bộc lộ rõ tính gia trưởng của mình. Anh bận bịu sáng tối, việc gì cũng bảo tôi nhất nhất theo ý mẹ. Tôi bắt đầu chán chồng, chán luôn gia đình nhà chồng. Tôi lấy anh không hẳn vì tình yêu nên cũng chẳng thiết tha gì. Nhiều đêm nằm cạnh chồng mà vẫn thấy nhớ người yêu cũ.
|
(Ảnh minh họa) |
Khi con được 2 tuổi, tôi đưa ra tờ đơn ly hôn trước sự bất ngờ của anh và cả gia đình anh. Biết chuyện, gia đình, bạn bè hết mực khuyên can, nhưng chỉ mình tôi hiểu tôi thật sự muốn gì lúc này. Anh không níu kéo, chỉ lạnh lùng đáp: "Để thằng bé ở lại, rồi muốn đi đâu thì đi!"
Thủ tục ly hôn của chúng tôi diễn ra không suôn sẻ lắm vì cả hai đều muốn giành quyền nuôi con. Con nhỏ dưới 3 tuổi thì thường tòa sẽ xử cho mẹ nuôi nhưng anh lại có lợi thế về nhà cửa, thu nhập, lại không yêu cầu toi phải chu cấp gì. Từ lúc tôi kéo valy rời khỏi nhà anh đến giờ tôi vẫn chưa được gặp lại con.
Nếu ai hỏi tôi có hối hận không, tôi chỉ muốn nói rằng mỗi người đều có những lựa chọn cho cuộc đời của mình và phải chịu trách nhiệm cho sự lựa chọn đó. Hối hận về những thứ không thể thay đổi được nữa là một điều thừa thãi và lãng phí thời gian. Tôi chỉ có thể đứng dậy và bước về phía trước. Nếu có yêu ai một lần nữa, tôi sẽ yêu một cách chân thành, tử tế, sẽ lấy họ vì tôi thật sự muốn thế chứ không phải vì tính toán bất kỳ điều gì.