Lúc mang bầu, do bị dọa sẩy nên bác sỹ khuyên tôi tránh làm những việc nặng bao gồm cả kiêng chuyện chăn gối. Chồng tôi vốn là người có sức khỏe nên việc đòi hỏi chuyện đó hàng ngày và đó là vấn đề rất lớn với anh.
Khi được bác sỹ dặn dò như vậy tất nhiên đó sẽ là chuyện buồn của chồng nhưng vì đứa con mà cả gia đình mong chờ, anh đã gắng kìm bản thân phải nhịn. Anh trở nên cáu kỉnh, hay tức giận vô cớ với vợ.
Thế rồi dạo này anh hay ra ngoài muộn mới về, thậm chí sáng hôm sau mới về mang theo những lý do hết sức vô lý. Nếu tôi thắc mắc nhiều chồng sẽ nổi đóa lên ngay: "Cô ở nhà rảnh quá không có việc gì làm nên thích vẽ ra suy nghĩ hả?".
Cảm giác của người phụ nữ mách bảo rằng chồng tôi đã có điều gì mờ ám bên ngoài kia. Vì con nên tôi nhẫn nhịn bỏ qua, an ủi chồng rằng, sinh xong em sẽ bù đắp cho anh nhé. Chồng tôi ậm ừ nhưng tuyệt nhiên không còn ngọt ngào như ngày xưa nữa.
Cận kề ngày sinh thì tôi phát hiện chồng mình bấy lâu nay vẫn thường qua đêm cùng gái lạ. Tôi hận lắm, trước giờ vẫn ngọt ngào nói yêu tôi vậy mà chỉ vài tháng thôi đã trở thành con người hoàn toàn khác.
Tôi nói anh hãy tỉnh ngộ, để ở bên vợ con, hãy vì đứa con mong chờ bao lâu nay mà yêu thương gia đình như cũ. Nhưng tất cả anh đều bỏ ngoài tai. Anh nói: "Cô cứ sinh xong đi rồi tính".
Tôi nuốt nước mắt vào trong nhìn chồng vẫn ngày ngày lén lút đi ngoại tình cho đến ngày con tôi ra đời.
Đứa con bao năm mong ngóng vậy mà giờ anh cũng không mấy gần gũi với con, chỉ bế bồng đôi chút rồi lại bỏ đi làm việc.
Sinh được 10 ngày anh đã đòi hỏi chuyện đó, tôi không đồng ý với lý do tôi cần thời gian hồi phục sau sinh. Nhưng anh không ngừng đòi hỏi, tôi đành nhắm mắt nghe lời. Không biết có cơ địa thay đổi hay vừa sinh xong mà bản thân tôi không còn hứng thú nữa. Chồng tôi yêu vợ như kẻ thù khiến tôi hoảng sợ vô cùng. Nhưng vì nghĩ còn hi vọng để níu giữ gia đình, con tôi cần có bố nên tôi nén nỗi đau chịu đựng.
Chẳng hiểu sao tôi luôn trong tình trạng khô hạn, điều mà trước đây tôi chưa từng gặp phải, tần suất đòi hỏi của chồng của dần không còn nữa. Anh công khai ra ngoài cặp bồ:
- Cô giữ lại dùng sao được nữa.
- Anh đốn mạt đến thế sao. Chỉ vì cái đó mà anh bỏ gia đình, bỏ con thơ để ra ngoài ăn tạp sao?
- Cô nói ai ăn tạp hả con đàn bà cằn cỗi này. Cô thì làm được cái gì khi có mỗi chuyện phục vụ chồng đơn giản như thế cũng không xong.
Anh ta quát lên rồi dắt xe đi đâu đấy. Tôi nín thinh, ngồi thụp xuống khóc như điên dại, lần đầu tiên tôi khóc sau bao nhiêu chịu đựng, đau thương. Tôi biết chúng tôi sẽ chấm dứt tại đây.
Tôi ly hôn với chồng, ôm con bỏ đi. Ít hôm sau nghe hàng xóm nói lại hắn đã dẫn bồ về nhà ở. Cay đắng quá nhưng đau quá rồi chẳng còn đau hơn được nữa. Tôi gửi con nhà ngoại đi làm kiếm tiền nuôi con. Tôi sẽ vì đứa con bé bỏng của mình mà phải thật mạnh mẽ.
- Con ơi, thằng Tuấn nó bị bệnh, con về chăm sóc nó ít ngày được không. Mẹ già yếu quá rồi không làm gì được, mà nhà lại chẳng có ai.
- Xin lỗi, bà nhầm máy rồi ạ.
Tôi tắt phụt máy, hắn đã đá tôi đi nhanh như một cơn gió, không ai bên vực ngăn cản vậy mà giờ lại nhờ tôi về chăm sóc lúc ốm đau, thật nực cười vô lý.
Tôi cũng ngờ ngợ, anh bị bệnh gì mà nhanh đến thế. Mới được hơn nửa năm từ ngày tôi xách hành lý bế con ra đi anh ta còn đứng đó chờ mẹ con tôi đi rồi kéo cửa đánh rầm một cái sau lưng tôi kia mà. Khỏe mạnh thế cơ sao giờ đã ốm cần người chăm sóc. Bồ của anh ta đâu?
Tôi dò la từ hàng xóm cũ thì biết rằng anh mắc bệnh xã hội giai đoạn cuối. Cũng trong lần ấy, tôi thấy anh ta đứng gọi với sang hàng xóm với gương mặt gầy toàn da bọc xương, tôi cười nhạt: “Quả báo đến sớm vậy sao?”.
May mà trước kia lúc bị ép quan hệ tôi bắt anh ta đeo bao cao su, nếu không nay đã thành như hắn rồi. Thật đúng là trời còn thương tôi quá. Tôi vẫn đi xét nghiệm để kiểm tra lại cho chắc chắn và kết quả như tôi mong đợi.
Tôi cần sức khỏe, cần sống để lo cho con tôi. Tôi quyết định sẽ không về lại căn nhà kinh hoàng đó nữa.