Tôi ở tỉnh lẻ nhưng bố mẹ tôi làm nghề buôn bán nên kinh tế gia đình rất khá giả. Bố mẹ tôi cũng chiều chuộng con gái cưng, đầu tư cho tôi học văn hoá, học mỹ thuật, âm nhạc, khá toàn diện. Đến tuổi 16, khi bạn bè còn để mặt mộc, mặc đồng phục thì tôi đã được mẹ chi tiền mua kem dưỡng da, phấn trang điểm, quần áo đẹp, đắt tiền. Mẹ bảo đời con gái chỉ có thì, cần phải đầu tư mới có thể kiếm được tấm chồng tử tế.
Trước khi tôi lên đường ra Thủ đô học đại học, cha mẹ dặn dò rất kỹ : “Con chỉ được yêu người nào là người Hà Nội, có nhà riêng đàng hoàng, không được yêu trai tỉnh lẻ nghèo rớt mồng tơi. Xinh gái như con thừa sức lấy được một anh chàng giàu có, thậm chí là đại gia ở thủ đô, nên con phải xác định rõ ràng tiêu chuẩn chọn người yêu như vậy. Đừng đưa một anh người yêu nghèo kiết xác ở tỉnh khác về đây, bố mẹ không đồng ý thì đừng có trách”.
|
Ảnh minh họa. |
Tôi nghĩ cha mẹ nói không sai. Lấy chồng giàu có nhà cao cửa rộng, xe cộ đàng hoàng, mỗi khi về quê, ô tô đậu cửa, cha mẹ cũng mát mặt, bõ công nuôi con ăn học nên người. Họ hàng ai cũng mong tôi lấy chồng giàu và thành đạt ở Thủ đô, sau này con cái họ lớn lên còn có chỗ nhờ vả. Hơn nữa tôi quen tiêu tiền, nếu kiếm một anh chàng nhà nghèo, trắng tay chắc không thể chịu được.
Chính vì tìm chồng dựa trên những tiêu chí như thế nên tôi đã từ chối nhiều chàng trai tử tế, tôi khá thích họ nhưng chỉ làm bạn, không thể đi đến “chung kết” được. Nhiều chàng sau khi nghe quan điểm “chồng phải đủ tiêu chuẩn: có nhà mặt phố, xe bốn bánh, lương 30 -40 củ” của tôi thì đều lặng lẽ rút lui.
Tôi xinh, tôi có quyền nên dù tình duyên chậm nhưng tôi vẫn quyết tâm tìm được chàng hoàng tử của mình. Cho đến gần khi ra trường, tôi mới nhận lời yêu anh. Anh rất rộng tay tiêu tiền, mua quà cáp, dẫn tôi đi chơi nhiều resort nổi tiếng.
Ngay từ lần đầu tiên, anh đưa tôi về giới thiệu với gia đình, tôi đã choáng ngợp trước cơ ngơi khang trang nhà anh. Anh giới thiệu bố anh là Giám đốc một công ty lớn, mẹ làm trưởng phòng kế toán. Nhà anh không có con gái chỉ có hai anh em đều đẹp trai như tượng, tán gái như gió. Người anh đã có vợ con, còn người yêu tôi là em.
Chúng tôi đi đến đâu thiên hạ cũng khen "trai tài gái sắc". Bố mẹ anh cũng rất quý mến tôi, xoắn xuýt hỏi bao giờ tôi ra trường để làm đám cưới ngay để anh sớm yên bề ra thất, chỉn chu làm ăn. Mẹ anh hứa, sau cưới sẽ cho chúng tôi một căn hộ lớn và một số vốn để làm ăn.
Anh lái ô tô đưa tôi về quê, cả nhà tôi đều vui mừng khi thấy anh vừa đẹp trai cao ráo lại vừa giao tiếp giỏi. Nghe anh nói, con chuột trong lỗ cũng phải bò ra. Khi biết bố anh là Giám đốc công ty lớn thì cả họ tôi đều mừng. Hơn ba tháng sau chúng tôi làm đám cưới.
Đêm tân hôn tôi nghĩ đời mình như thế này là mãn nguyện, cứ như là có giời sắp đặt cả. Tôi chìm vào giấc mơ hạnh phúc đến khoảng 3 giờ sáng mới chợt tỉnh, mở mắt nhìn không thấy chồng đâu.
Bỗng tôi giật thót tim khi thấy anh đang ngồi im như bức tượng trong bóng tối ở cuối phòng. Tôi không dám cựa chỉ hé mắt nhìn. Qua ánh đèn đầu giường lờ mờ, tôi thấy anh cuộn một tờ giấy nhỏ, đặt mũi rồi cúi xuống, hít một hơi dài một đám bột trắng trên bàn. Sau đó anh nằm vật ra sopha mãn nguyện. Đúng như cảnh nghiện hút mà tôi đã thấy nhiều trong phim.
Tôi nghẹt thở bàng hoàng biết là mình vô phúc rồi và tôi ngất lịm đi không biết gì nữa...
Tỉnh dậy, tôi điên cuồng la hét, chất vấn thì anh “ngả bài” thẳng. Anh cho biết, anh đã nghiện heroin gần 10 năm, giờ bỏ rất khó. Còn tôi cũng đừng nghĩ đến việc bỏ chồng vì anh đeo bám tôi đến cùng, sẽ trả thù tôi. Nếu tôi ngoan thì bố mẹ anh sẽ kiếm cho tôi một công việc tốt. Nhưng với điều kiện tôi phải giả vờ là anh đã cai nghiện thành công, để anh moi một mớ tiền của “ông bà bô” để ăn chơi cho sướng.
Tôi rất sợ hãi, rất rối trí. Cả cuộc đời tôi chẳng nhẽ “bay theo khói thuốc” hay sao?