Tôi làm trưởng phòng một công ty lớn, chuyên về thi công, thiết kế nội thất. Vợ tôi làm nhân viên văn phòng cùng công ty. Thu nhập hai vợ chồng mỗi tháng được 40 triệu đồng. Cuộc sống tương đối đủ đầy so với bạn bè cùng trang lứa.
Nhờ có tấm bằng thạc sĩ kinh tế, trình độ ngoại ngữ tốt nên tôi được sếp tổng tín nhiệm, giao cho nhiều trọng trách. Trong tương lai, tiền đồ của tôi rất tươi sáng, có thể được thăng chức.
Sếp tổng tôi người Việt Nam nhưng vợ con đều sinh sống bên nước ngoài. Nghe mọi người rỉ tai, vợ sếp trẻ và giỏi. Cô thay chồng quản lý, giao dịch các hợp đồng kinh tế lớn.
Từ công ty nhỏ, người phụ nữ đó đã giúp chồng gây dựng sự nghiệp thành công. Hai vợ chồng họ còn mở nhiều chi nhánh bên Trung Quốc, Hàn Quốc và Singapore.
Vợ tôi sắc sảo, khôn khéo, thi thoảng cô ấy lại mua quà cáp, giục chồng mang đến đưa sếp để tỏ thành ý.
Ngoài công việc, mối quan hệ của tôi và sếp thân thiết như anh em, bạn bè. Cuối tuần ông đi chơi golf chắc chắn sẽ gọi tôi đi cùng.
Nhân dịp sinh nhật, sếp tổng tổ chức bữa tiệc ở khu biệt thự rộng lớn của gia đình, mời nhiều nhân viên công ty đến tham dự. Lần này, tôi được tin, vợ con ông sẽ trở về Việt Nam.
Tôi kỳ công lựa chọn chiếc bình trang trí tinh xảo tặng sếp nhưng không quên chuẩn bị món quà ra mắt vợ ông.
|
Ảnh minh họa. |
Hôm đó, tôi ăn mặc sang trọng, lái chiếc xe ô tô mới tậu đưa vợ con đến tiệc sinh nhật. Tiếng nhạc du dương, không gian lộng lẫy khiến tôi phấn khích, tâm trạng rất vui vẻ.
Thấy tôi, sếp niềm nở chào hỏi, dẫn vào trong giới thiệu với các đối tác. Đúng lúc đó, vợ và các con ông xuất hiện ở cửa.
Giây phút chạm mặt vợ sếp tôi thảng thốt nhận ra gương mặt quen thuộc. Đôi mắt tròn, đen lay láy, má lúm đồng tiền và nụ cười tỏa nắng. Vợ sếp nhìn thẳng vào tôi, tôi bối rối, rồi vùng chạy khỏi đó.
Ký ức 10 năm trước cứ thế ùa về...
Khi còn là chàng sinh viên kiến trúc, tôi đem lòng yêu Nhài - cô gái cùng làng. Nhài cũng đáp lại tình cảm của tôi bằng trái tim trinh nguyên, dịu dàng.
Tôi dệt mộng tương lai, hứa hẹn sẽ cùng em xây dựng tổ ấm vào một ngày không xa.
Tốt nghiệp đại học, tôi thuyết phục Nhài lên thành phố sống cùng mình. Tin tưởng người yêu, Nhài ôm quần áo, trốn gia đình, bỏ theo tôi khi mới 18 tuổi.
Điều đó trở thành đề tài đàm tiếu ở quê suốt thời gian dài. Bố mẹ em xấu hổ, tuyên bố từ mặt con gái vì tội hư hỏng.
Nhài xin làm phục vụ bàn ở quán cơm, kiếm tiền phụ giúp tôi. Sau 2 năm dành dụm, cô ấy tặng tôi chiếc máy tính đắt tiền. Em hài hước nói đó là khoản đầu tư, sau này tôi thành đạt, em sẽ tính cả gốc và lãi.
Những năm tháng đầu đời lập nghiệp đầy khó khăn của tôi trôi qua dễ dàng nhờ có em bên cạnh làm hậu phương.
Công việc ổn định, ra ngoài gặp nhiều mối quan hệ tốt, tôi bỗng nhận ra cô gái quê như Nhài không phù hợp với mình.
Một ngày, tôi dứt khoát nói lời chia tay em. Nhài níu kéo, xin tôi đừng buông tay vì cô ấy đang mang trong mình giọt máu của tôi.
Tuy nhiên, tôi lạnh lùng chối bỏ. Nhài khóc cạn nước mắt, lặng lẽ thu xếp đồ đạc bỏ đi với cái thai trong bụng đang lớn lên từng ngày.
Tôi bỏ mặc cô ấy chơ vơ giữa thành phố hoa lệ, ồn ã, lao vào các mối quan hệ khác và dần quên những kỷ niệm về em.
Từ năm đó, dân làng cũng không ai còn tin tức của Nhài. Bố mẹ em đau ốm, lần lượt qua đời. Căn nhà có giàn hoa giấy nhỏ xinh của em trở nên cô liêu. Lúc nào cũng khóa. Tôi về thăm bố mẹ, đi qua đó chưa một lần dám ngoái đầu nhìn lại.
Chẳng ngờ 10 năm sau, tôi gặp em trong hoàn cảnh này. Giờ em trở thành phu nhân tổng giám đốc, có cuộc sống giàu sang.
Tìm hiểu sau đó tôi được biết, chính sếp tổng là người cưu mang, giúp đỡ em trong thời gian mang bầu, sinh nở. Mặc dù không cùng máu mủ nhưng sếp yêu thương con trai tôi như con ruột. Con trai tôi lên 3 tuổi, họ kết hôn và cùng phát triển công ty cho đến hôm nay.
Cuộc đời thật trớ trêu. Tại sao mọi sự lại tình cờ đến thế? Ngày đó tôi tàn nhẫn, độc ác biết bao. Tôi rối bời quá. Liệu tôi có nên im lặng, giữ cho Nhài cuộc sống yên ổn, hay làm rõ mọi chuyện để được gặp con trai? Xin hãy cho tôi lời khuyên!