Chào độc giả của mục tâm sự, tôi là độc giả thường xuyên của chuyên mục. Mỗi khi rảnh rang tôi lại vào chuyên mục để cùng lắng nghe chia sẻ của mọi người. Tuy nhiên, tôi chưa từng chia sẻ những tâm sự của riêng mình.
Nhưng khi đọc bài viết 'Nếp nhà' đầm ấm của gia đình tứ đại đồng đường Hà Nội với 20 thành viên, tôi chợt thấy nhớ lại một khoảng thời gian khó khăn nhất của cuộc đời mình khi phải làm dâu trong gia đình nhiều thế hệ. Tôi chia sẻ câu chuyện của mình lên đây như một quan điểm khác về vấn đề này.
Cả tôi và chồng đều sinh ra và lớn lên ở quê nhưng sau khi tốt nghiệp đại học chúng tôi đều ở lại Hà Nội lập nghiệp. Anh mua nhà riêng ở thủ đô, đón bố mẹ và các em về sống cùng. Vì thế nên sau khi cưới anh tôi phải về làm dâu ở một đại gia đình lớn.
|
Dù ngày chỉ có bữa cơm tối tôi phải lo, nhưng cũng đủ khiến tôi bở hơi tai. Bởi lẽ nhà bằng ấy người, mỗi người một yêu sách, một khẩu vị khác nhau. Ảnh minh họa. |
Tôi vẫn nghe những người phụ nữ đi trước kể về cảnh khổ làm dâu nhưng tôi luôn nghĩ mình sống tốt thì chẳng có gì phải ngại. Tôi tự tin bước vào cuộc sống chung.
Tuy nhiên, đúng là ai trải qua cảnh làm dâu ở gia đình nhiều thế hệ mới thấu hiểu nỗi khổ không tỏ cùng ai. 24 tuổi, mới chân ướt chân ráo bước chân về nhà chồng, chưa kịp thích nghi với cuộc sống mới, tôi đã liên tục bị bố mẹ chồng soi mói và "dạy bảo".
Dù tôi khá trầm tính và chỉ một mực biết có công việc và gia đình, tôi cũng thuộc tuýp thích nội trợ và đảm đang việc nhà và khá ngoan ngoan, lễ phép với người lớn nhưng bố mẹ chồng tôi vẫn luôn quan niệm dạy con dâu là phải từ thuở bơ vơ mới về.
Ngày tôi còn yêu anh, ông bà thoải mái, dễ tính bao nhiêu thì đến khi kết hôn, ông bà khó tính với tôi bấy nhiêu. Bữa cơm nào tôi nấu, mẹ chồng cũng có điều này điều khác để nhắc nhở, khi thì bày biện trông không ngon mắt, khi thì không vừa miệng. Và sáng nào bà cũng bắc ghế ra ngồi ngoài cửa để xem con dâu đi làm có mặc váy ngắn quá hay không.
Bố chồng tôi dù không quan tâm đến mấy việc vặt nhưng lại rất hay bóng gió xa xôi dăn dạy việc này việc khác. Ông luôn dẫn ra câu chuyện con dâu nhà nọ nhà kia hỗn với bố mẹ chồng ra sao, rồi giới trẻ giờ mất nết với nhà chồng thế nào khiến tôi không thể vô tư nghe mãi được.
Đã thế nhà chồng tôi còn có cô em chồng cũng rất thích sinh sự với chị dâu. Từ ngày có chị dâu về, cô em nghiễm nhiên coi việc lau dọn nhà cửa, nấu nướng là của chị. Nhiều khi nhìn cảnh em dâu ngồi nghếch chân lên chơi trò chơi trong khi tôi một mình hì hục làm hết việc này đến việc khác mà thấy bực mình. Tuy vậy, tôi vẫn cố chịu đựng cho êm cửa nhà.
Tuy nhiên, mọi chuyện trở nên phức tạp kể từ khi cô em gái chồng chuẩn bị sinh thêm bé thứ hai và về nhà ngoại ở chờ sinh. Chị chồng tôi đến ở thì hiển nhiên mang theo cả cậu con trai lớn mới 7 tuổi. Tôi khi đó chưa có em bé nên hiển nhiên gánh thêm cả việc chăm cháu.
Và thế là nhà tôi có tới 7 người trong khi đó số người làm việc nhà thì vẫn chỉ có một mình tôi. Chẳng ai để cho bà chửa sắp sinh làm việc nhà, còn bố mẹ chồng trên 70 tuổi rồi cũng ai dám nhờ vả. Cô em chồng thì tính vậy. Tôi chỉ còn đường cắn răng chịu đựng và làm mọi việc.
Kể từ ngày có chị chồng đến ở, tôi mệt đến không thể thở nổi. Dù ngày chỉ có bữa cơm tối tôi phải lo, nhưng cũng đủ khiến tôi bở hơi tai. Bởi lẽ nhà bằng ấy người, mỗi người một yêu sách, một khẩu vị khác nhau. Đã thế người chị chồng còn hay nhờ vả, kêu thèm món này món khác và chẳng ai khác, tôi lại là người phải làm.
Cậu con trai chị chồng thì nghịch ngợm lại lười ăn, cứ khi mẹ nó, bà không chiều được thì lại đến tay tôi. Nhiều khi vừa xào nấu vừa canh chừng thằng bé không cho nghịch dại mà tôi cũng toát mồ hôi.
Nhiều khi quá mỏi mệt, tôi có nói với chồng thuê thêm người giúp việc nhưng vừa thấy tôi nói vậy, anh đã phản đối và thậm chí còn bảo tôi lười biếng, có chị gái chồng về mấy hôm mà còn kiếm cớ bày chuyện. Cũng vì chuyện này mà vợ chồng tôi cãi nhau một trận lớn và thậm chí lần đó trong cơn buồn đau, tôi đã viết đơn ly dị.
Vất vả chuyện làm việc đã vậy, tôi còn đau đầu vì những lời góp ý, nhận xét thiếu tế nhị của mẹ chồng và sự ghê gớm của cô em chồng. Buồn thật đấy nhưng tôi nào có nhận được sự chia sẻ của chồng. Anh là tuýp người vô tâm, chẳng hề biết đến sự vất vả của vợ. Anh lúc nào cũng nghĩ anh chị em trong nhà giúp đỡ nhau vài việc vặt có đáng là bao, người nhà nói nhau thế nào cũng đâu quan trọng.
Hôm nào vì quá mệt, tôi hơi có thái độ phản kháng chút là mọi chuyện sẽ đến tai chồng ngay lập tức. Và chồng tôi lại trách cứ như thể tôi là người phiền hà, rắc rối. Vì thế mà đã thêm hai lần nữa tôi phải viết đơn ly hôn mà nguyên nhân không gì khác là sự rắc rối của cảnh sống chung.
Cũng may, sau 4 năm sống chung, chồng tôi làm ăn phát đạt và mua được căn nhà mới nên vợ chồng tôi mới được ra ở riêng. Gia đình tôi hiện đã có cuộc sống ổn thỏa nhưng giờ khi nghĩ lại cảnh sống chung ngày đó, tôi vẫn không khỏi rùng mình.
Tôi luôn cho rằng việc sống riêng là điều quan trọng giữ cho gia đình bớt căng thẳng, mâu thuẫn.
Mời quý độc giả xem video: