Những kiểu chiến tranh chỉ có ở Việt Nam

(Kiến Thức) - Thật khó tưởng tượng khi những gánh lá han trong tay du kích Việt Nam lại khiến mức độ thương vong của địch ngang với một trận đánh ác liệt.

Dân quân du kích là một bộ phận của QĐND Việt Nam. Trong cuộc chiến tranh 30 năm giải phóng dân tộc (1945-1975), bên cạnh bộ đội chính quy, dân quân du kích có những đóng góp to lớn. Đặc biệt, trong chiến đấu, họ là “cha đẻ” của những lối đánh chưa từng ghi trong từ điển quân sự. Dưới đây là một vài mẩu chuyện chiến đấu tiêu biểu của du kích. Bài viết có sử dụng tư liệu của sách Mưu và kế của Nxb Quân đội nhân dân.
Gánh lá han diệt địch
Đầu năm 1954, để phối hợp với Điện Biên Phủ, du kích khu vực Kỳ Nha, Nha Xuyên, Xuân Phố (Thái Bình) quyết định vây đồn Cầu Sắt cạnh quốc lộ 39 để ghìm chân và thu hút máy bay địch về khu vực này.
Ban đầu du kích đào công sự vây đồn và bắn tỉa nhưng địch trong đồn có hỏa lực rất mạnh. Chúng lại gọi pháo từ thị xã bắn về rồi xung phong đánh ra giải tỏa nên du kích phải rút đi.
Vây không lợi thì ta tìm cách khác. Nhận thấy đồn nằm cạnh một con sông đào, toàn bộ nguồn nước sinh hoạt của bọn lính đều phụ thuộc hết vào con sông này, du kích quyết định triệt nguồn nước để bức địch phải rút.
Dùng nồi đất giả làm mìn lừa địch. Ảnh tư liệu.
 Dùng nồi đất giả làm mìn lừa địch. Ảnh tư liệu.
Đông đảo nhân dân xung quanh đã được huy động để đắp đập chặn 2 đầu khúc sông và tát cạn. Bọn địch vô cùng hoảng hốt khi thấy nước sông cạn sạch cứ như là có con rồng trên trời xuống hút hết vậy. Nhưng khi chúng đi dọc theo bờ sông thì chúng đã phát hiện ra nguyên nhân. Chỉ sau vài loạt pháo bắn, các đập chắn mà nhân dân và du kích khổ công đắp chặn đã tan hoang.
Chính vào lúc này, du kích lại nghĩ ra một mẹo khác. Chỉ trong một đêm họ gánh hơn 600 gánh lá han đến thả xuống khúc sông gần đồn địch. Mấy ngày thiếu nước, nay có nước về, lính trong đồn thi nhau tắm giặt nhưng chúng không biết rằng nước sông đã bị nhiễm nhựa lá han.
Bởi thế, những tên tắm giặt xong bị ngứa rộp hết người. Không những thế, người dân còn vứt nhiều thứ xú uế xuống khúc sông này. Chỉ ít ngày sau, quá nửa bọn địch trong đồn đã bị nhiễm bệnh phù thũng và gần chục tên đã bị chết vì bệnh kiết lỵ.
Mang bưởi nhử địch
Thời kháng chiến chống Pháp, quân Pháp đóng ở Hải Dương rất thích ăn hoa quả trong vườn của dân. Bởi thế, mỗi lần đi càn là chúng xục vào vườn ra sức cướp bóc hoa quả. Du kích huyện Cẩm Giàng biết được thói xấu của chúng liền nghĩ cách để trừng trị bọn địch.
Du kích Nam bộ với súng đại liên thu được của Pháp. Ảnh tư liệu.
 Du kích Nam bộ với súng đại liên thu được của Pháp. Ảnh tư liệu.
Một sáng có toán lính từ Cẩm Giàng đi về hướng tỉnh lỵ Hải Dương. Đang đi chúng thấy phía trước có một phụ nữ gánh bưởi hấp tấp chạy. Có lẽ chị ta sợ đám lính bắt gặp sẽ lấy hết bưởi. Nhưng không kịp nữa, bọn lính đã nhìn thấy chị và đuổi theo. Chị kia chạy càng nhanh hơn nên bưởi trong gánh bắt đầu rơi ra đường.
Bọn địch theo sau vừa nhặt bưởi vừa cười hô hố. Khi chúng đuổi đến gần, chị kia hốt hoảng vứt cả gánh bưởi rồi chạy vào một xóm ở gần đấy. Chỉ giây lát, đám lính cũng chạy tới nơi và tranh nhau những quả bưởi.
Đang lúc lộn xộn ấy, bỗng có một tiếng nổ dữ dội phát ra ngay chỗ đám lính đang nhặt bưởi. Bốn tên địch bị chết tại chỗ cùng gần 10 tên khác bị thương. Cả đám nháo nhác hoảng loạn. Khi hoàn hồn, chúng bắn mấy loạt đạn vu vơ vào trong xóm rồi thu xác đồng bọn về.
Thì ra biết tính ham ăn của địch, du kích huyện Cẩm Giàng đã bố trí để đánh chúng. Đêm trước, họ bí mật gài mìn trên con đường địch đi qua. Sáng hôm sau, đợi khi đám lính bắt đầu đi thì họ cho một nữ du kích gánh một gánh bưởi đi trước chúng rồi giả vờ chạy dụ địch đến chỗ gài mìn thì quăng gánh bưởi. Thật là một cách đánh mưu trí.
Tài đánh mìn của du kích đường 5
Đường quốc lộ 5 trong thời chống Pháp là con đường nguy hiểm đối với giặc Pháp. Hàng chục hàng trăm vụ dính mìn đã khiến quân Pháp gọi đây là “con đường máu”. Người gây ra nỗi kinh hoàng cho quân Pháp không ai khác là những du kích đường 5 nổi tiếng về tài đánh mìn.
Sau nhiều lần bị phục kích, Pháp bắt đầu đề phòng nên chúng thường cho lính dò mìn đi trước mỗi khi có đoàn xe quan trọng đi qua. Một số mìn của du kích đã bị chúng gỡ được. Không chịu bó tay, nhân dân ta lại nghĩ ra cách tinh vi hơn để lừa chúng.
Họ đào thật nhiều lỗ chôn mìn và đặt vào đấy toàn mìn giả. Để gây chú ý, mỗi chỗ đặt mìn họ cắm một cái biển to như biển chỉ đường và ghi bằng tiếng Pháp “attention aux mines” nghĩa là “có mìn, cần chú ý đề phòng”.
Lần đầu tiên trông thấy biển, bọn địch đi trên xe phải dừng lại tổ chức lực lượng đi dò và gỡ mìn. Nhưng dò mãi mà chỉ lôi lên toàn mìn giả khiến chúng rất bực dọc. Sau vài ba lần như vậy, bọn địch cho đây chỉ là trò lừa của du kích để làm chậm bước bọn chúng nên chẳng ngó ngàng gì đến các tấm biển nữa.
Nhận thấy thời cơ đã đến, nhân dân ta mới đánh thật. Vào một buổi sáng có hơn 40 tên đi trên một chiếc xe “cam-nhông” từ Hải Phòng về Hà Nội. Đi được chừng 20 km thì chúng gặp một chiếc biển báo có mìn cắm sát lề đường.
Tên lái xe bực tức dừng lại rồi hầm hầm đi xuống giật phăng cái biển ném đi. Bất thình lình một tiếng nổ dữ dội phát ra. Chiếc xe bật ngửa về phía sau rồi lăn xuống ruộng. Toàn bộ địch ngồi trên xe bị chết và bị thương. Thì ra du kích đã chôn mìn ngay cạnh cái biển và lấy dây nối kíp nổ với cái biển. Khi tên lái xe nhổ biển ném đi đã kích nổ quả mìn.

Ảnh hiếm: “Thành phố Hoàng gia” Phnom Penh 80 năm trước

(Kiến Thức) - Dù nhỏ hơn Sài Gòn nhưng Phnom Penh có phần tráng lệ hơn với những công trình kiến trúc ấn tượng của Hoàng gia Campuchia.

Trung tâm Phnom Penh nhìn từ máy bay. Hình ảnh trích từ ấn phẩm "Phnom Penh, xưa và nay" của tác giả Michel Igout, xuất bản tại Pháp thập niên 1930.
 Trung tâm Phnom Penh nhìn từ máy bay. Hình ảnh trích từ ấn phẩm "Phnom Penh, xưa và nay" của tác giả Michel Igout, xuất bản tại Pháp thập niên 1930.

Bí ẩn chiếc ghế vàng ròng đến từ thiên đường

Chiếc ghế này không phải được làm bởi con người, mà được hình thành từ thiên đường.

Người Ashanti sống ở miền trung Ghana của Tây Phi. Tộc người này vốn là một “đế chế vàng” hùng mạnh nhất thế giới.
 

Người Ashanti sống ở miền trung Ghana của Tây Phi. Tộc người này vốn là một “đế chế vàng” hùng mạnh nhất thế giới.

Tuyệt chiêu điểm huyệt giết địch của nữ du kích VN

Vì nhiệm vụ cách mạng, cụ bà Lương Dung Nga là một trong 5 nữ du kích của Đội du kích Hoàng Ngân thời kỳ kháng chiến chống Pháp, được cấp trên bí mật cử vào rừng sâu để truyền dạy bài điểm huyệt thủ tiêu quân địch chỉ trong vòng 15 phút.

Nhờ bài điểm huyệt này mà cụ đã nhiều lần trà trộn vào đội ngũ giặc Pháp, thủ tiêu hàng chục tên giặc ác ôn. Nay đã qua tuổi 87, nhưng kí ức cũ chưa hề phai nhạt trong tâm trí của người phụ nữ này.

Phẫn uất trước kẻ thù


Cả phố Hào Nam (Ba Đình, Hà Nội) không ai là không biết cụ Lương Dung Nga bởi cụ từng là một thành viên tích cực trong các phong trào đoàn hội của khu phố. Một cụ bà tuổi 87 dẫn một đoàn “đệ tử” phần lớn đều trên 50 tuổi ra đình Hào Nam luyện võ đã trở thành hình ảnh quen thuộc với những người dân ở đây.
v
Cụ Nga mặc áo đỏ, đứng giữa cùng đội võ Hoàng Ngân của đình Hào Nam chụp hình lưu niệm trước khi đi biểu diễn.

Nếu không hỏi kỹ thì khó nhận ra đâu là cụ Nga, đâu là học trò của cụ?  Bởi dù đã ngấp nghé "cửu tuần" nhưng mỗi lần ra đường cụ vẫn đánh phấn tô son, diện đầm dài rất trẻ trung, đi dép quai hậu, trên người đeo khá nhiều trang sức... Và một khi đã bắt đầu câu chuyện thì khó ai có thể chen vào bởi cụ có rất nhiều chuyện để kể.

Cụ Nga kể, cụ sinh năm 1925, vốn quê gốc ở Phủ Lý - Hà Nam, là cháu đời thứ hai của nhà cách mạng Lương Khánh Thiện. Vì công việc của bố nên cả gia đình phải chuyển về sinh sống ở làng La Ngoại, Thanh Miện, Hải Dương. Bố cụ là giáo viên Pháp văn nên từ nhỏ cụ đã được ông rèn giũa tiếng Pháp tinh thông và truyền dạy võ nghệ cho con cháu. Gia đình cụ có tất thảy 10 anh chị em nhưng trong nhà cụ luôn là người tỏ ra nổi trội nhất.

Từ bé, cụ đã là một cô gái xinh xắn, nhanh nhẹn. Lớn lên, cụ là một nữ sinh nổi tiếng của trường Đồng Khánh. Cụ không chỉ học giỏi văn hóa mà còn thuần thục võ nghệ, lại có vẻ ngoài xinh đẹp nên được rất nhiều bạn trai để ý. Tuy nhiên, vì lòng căm thù quân giặc sâu sắc mà cụ đã gác lại chuyện học hành và chồng con để theo Cách mạng.

"Dân mình thời đó khổ lắm vì kẻ thù rất tàn bạo. Tôi vẫn còn nhớ chị Thuyên hơn tôi 5 tuổi. Chị ấy là dân quân nên kiên cường lắm, có thể ngâm mình cả người dưới nước và đội bèo tây để theo dõi tình hình của địch mà không nề hà. Một hôm, quân ta giao chiến với quân địch, nhưng do hỏa lực của mình mỏng quá, chị bị lộ, chúng bắt rồi hãm hiếp sau đó vứt xác ra sông.

Một lần tôi đi tản cư từ Hải Dương vào Thanh Hóa, trên đường đi có hai vợ chồng có con trai 3 tháng tuổi, đi đến đoạn gần bốt của bọn Pháp thì em bé ngằn ngặt khóc. Dỗ kiểu gì cũng không nín, cho bú cũng không nín. Không còn cách nào khác, ông bố buộc phải bóp mũi con để cứu cả đoàn người. Tôi tận mắt chứng kiến cảnh tượng đó mà xót xa vô hạn. Từ đó, tôi quyết tâm phải theo Cách mạng, phải diệt được lũ giặc ác ôn để rửa thù cho bà con nhân dân mình"-  cụ Nga bùi ngùi.

Một đêm thủ tiêu 33 tên giặc


Cụ Nga chia sẻ: Sở dĩ cụ sớm giác ngộ cách mạng và sớm được đứng trong hàng ngũ của đội du kích Hoàng Ngân là vì cụ được nữ du kích Hoàng Ngân dìu dắt.
 
v
Cụ Lương Dung Nga những năm sau khi đất nước hòa bình.

"Tôi còn nhớ, hồi đó chị Hoàng Ngân về gây dựng cơ sở ở làng. Chị đi bộ từ làng này qua làng khác, đi bộ nhiều đến độ chân bị rộp hết cả lên. Chị về nhà tôi ở, mẹ tôi rất thương chị nên mỗi lần đi chợ lại mua cả gánh bí đỏ về chất dưới gầm giường để nấu với gạo nếp, đỗ xanh, đường đen... cho chị ăn lấy lại sức và trị bệnh đau đầu. Còn tôi thì chuyên bóp chân cho chị. Kỳ lạ là ở quê thời đó nhà nào cũng nuôi một bầy chó 3- 4 con để đề phòng sự đột nhập bất thường của giặc Pháp, ấy vậy mà khi chị Hoàng Ngân đến nhà ai, lũ chó cũng dạt ra, không ho he một tiếng nào. Nhân dân cũng bảo vệ chị ấy lắm. Nhất cử nhất động đều được nhân dân mật báo kịp thời nên chị ấy bám trụ lại cơ sở được rất lâu.  Chị Hoàng Ngân là một người phụ nữ chân chất, đức độ nhưng cực kỳ thông minh. Mỗi lần về làng, chị ấy đều tìm cách tiếp cận với người dân để giác ngộ họ đi theo Cách mạng. Trước khi rút khỏi cơ sở để sang một địa bàn khác, chị muốn gây dựng những hạt giống mới và chọn ba nữ du kích là dân của thôn, trong đó có tôi. Khi được nhận vào đội du kích Hoàng Ngân, tôi phải cắt ngắn mái tóc rất dài. Mẹ tôi tiếc quá, ngẩn ngơ mất mấy ngày...".

Tham gia đội du kích Hoàng Ngân được một thời gian thì cụ bà Lương Dung Nga được cấp trên bí mật cử vào rừng để học bài điểm huyệt. Năm người nữ được chọn để giao nhiệm vụ hết sức quan trọng này đều là những người có nề nếp căn bản, có học hành và có đủ sự mạnh mẽ. Trước khi được truyền dạy, cụ và bốn chị em còn lại phải làm lễ tuyên thệ chỉ được dùng bài huyệt này để bảo vệ mình và thủ tiêu quân giặc, không được dùng vào những việc khác, không được hé lộ cho bất kỳ ai biết, kể cả người thân trong gia đình. Bài huyệt này chỉ một vài động tác đơn giản bằng cách điểm một số huyệt đạo phía sau gáy của đối phương và nếu trong vòng 15 phút, không được giải huyệt thì người đó sẽ chết. Tuy vậy, để thành thạo bài điểm huyệt này, cụ và bốn chị em phải luyện gần 1 tháng mới được.

"Có một lần, được trên giao phải tiêu diệt bọn giặc nhân dịp chúng mở tiệc mừng quốc khánh Pháp. Trước khi đi, tôi và 2 chị em nữa được đơn vị tổ chức truy điệu sống vì xác định khả năng bị hy sinh là rất cao. Nếu mất thì lấy ngày sinh làm ngày giỗ sau này. Hôm đó, chúng tôi vận toàn đồ đen, kín mít từ chân tới đầu, chỉ lộ mỗi con mắt, xát tỏi lên người để chó becgiê của chúng không phát hiện ra.

Khi bước vào, may mắn là đàn ngỗng của chúng cũng đang ngủ nên không con nào cất tiếng. Để cảnh giác, ngoài nuôi chó ra, bao giờ bọn Pháp cũng nuôi rất nhiều ngỗng. Hễ có người lạ là ngỗng kêu quang quác báo động. Tôi dẫn đầu đoàn, tiếp sát từng tên một và nhẹ nhàng sờ lên gáy điểm vào huyệt độc đạo của chúng. Hôm sau, tôi nghe tin 33 tên giặc Pháp bỏ mạng nhưng người ta cứ nghĩ chúng bị trúng gió độc.

Những lần sau, cũng bằng kế sách như thế, chúng tôi còn tiêu diệt được nhiều tên giặc Pháp và bọn Việt gian. Sau đó, giặc Pháp bắt đầu nghi ngờ, chúng khám nghiệm pháp y  để điều tra căn nguyên cái chết. Chúng phát hiện được quân bị ám sát nên đề phòng rất cẩn mật...".

Sau ngày đó, khi ra đường tôi phải nhuộm răng đen. Mỗi khi đi phải mặc áo tơi cũ rách tả tơi, bôi bùn bẩn và cả mắm tôm lên khắp người để chó của chúng không ngửi thấy mùi. Thối lắm nhưng vẫn phải chịu đựng" - cụ Nga kể.

Những người đồng chí, đồng đội của cụ Nga thời đó nay đều đã khuất núi. Chỉ mình cụ là còn nắm giữ những bí mật về những ngày tháng hoạt động gian khổ giữa lòng địch. Với cụ, nỗi vui mừng lớn nhất để an ủi tuổi già chính là kí ức về những tháng ngày hoạt động cách mạng vẫn còn rõ mồn một trong tiềm thức. Đó là quãng thời gian cơ cực mà oanh liệt bởi cụ được sống giữa chị em, đồng đội và cùng nhau rửa hận, rửa thù cho nhân dân, đất nước.

Theo Hà Tùng Long
Gia đình & Xã hội

Đọc nhiều nhất

Tin mới