Mộ Dung Hi (385-407), tên tự Đạo Văn, thụy hiệu là (Hậu) Yên Chiêu Văn Đế. Ông là một trong những Hoàng đế của nước Hậu Yên trong lịch sử Trung Hoa.
Mộ Dung Hi - hoàng đế bạo tàn nhưng si tình nhất Trung Hoa cổ đại.
Sự sủng ái đặc biệt mà nhà vua dành cho hai chị em Phù thị đã khiến Đinh Thái hậu sinh lòng ghen tức. Bấy giờ, Đinh thị cùng người cháu Đinh Tín lập mưu hòng phế bỏ Mộ Dung Hi. Nào ngờ sự việc chưa thành thì âm mưu này đã truyền đến tai nhà vua. Mộ Dung Hi tức giận tới nỗi ép Đinh thị phải tự vẫn và giết chết Đinh Tín.
Bất chấp luân thường
Kể từ đó, vị Hoàng đế này càng thêm tự tung tự tác, sa vào hưởng lạc và tìm mọi cách lấy lòng chị em Phù thị. Mặc dù sủng ái người em gái là Phù Huấn Anh hơn, nhưng Mộ Dung Hi vẫn dành cho người chị một tình cảm rất đặc biệt. Sử sách chép lại, năm xưa, Phù Chiêu nghi từng có một lần lâm bệnh nặng, nhà vua đã vô cùng lo lắng, tìm kiếm lương y giỏi khắp nơi.
Khi đó, có một người tên Vương Ôn ở Long Thành xưng có thể trị bệnh cho Phù Chiêu Nghi. Nào ngờ chỉ vài ngày sau khi dùng thuốc của kẻ này, Phù Chiêu Nghi lại qua đời. Mộ Dung Hi vô cùng phẫn nộ, khép tội Vương Ôn và cho người phanh thây, thiêu xác. Kể từ đó, Mộ Dung Hi dành hết sự sủng ái cho Phù Huấn Anh.
Ông lập mỹ nhân này làm Hoàng hậu, đưa bà trở thành bậc mẫu nghi thiên hạ. Thế nhưng vị mẫu nghi thiên hạ này là nguyên nhân khiến họ lâm vào cảnh nước mất, nhà tan. Để chiều lòng Hoàng hậu, vị Vua này có thể làm ra bất cứ việc gì, đi đâu cũng không rời, tới nơi nào cũng mang Hậu theo. Ông cho xây dựng một tòa “Thừa Hoa điện” vô cùng tráng lệ và tốn kém.
|
Hình ảnh phim dã sử tái hiện lại tình yêu cuồng si của Mộ Dung Hi. |
Thậm chí bất cứ chuyện lớn nhỏ trong triều, Mộ Dung Hi cũng hỏi qua ý kiến của Hoàng hậu rồi mới quyết định. Phù Hoàng hậu lúc sinh thời rất thích đi săn bắn và du ngoạn. Mộ Dung Hi vì chiều lòng bà mà tổ chức một đợt săn bắn dài ngày.
Trong hành trình săn bắn ấy, trên 5.000 binh sĩ hộ tống đã chết vì bị thú dữ tấn công hoặc do thời tiết lạnh giá. Phù Hoàng hậu còn có sở thích ăn thức ăn trái mùa, mùa đông thích ăn món chỉ có ở mùa hè, còn mùa hè thì thích ăn những nguyên liệu chỉ có vào mùa đông. Ở thời cổ đại, việc trồng trọt săn bắt đều phụ thuộc vào thời tiết, ăn còn không đủ nói gì đến thức ăn trái mùa.
Thế nhưng Mộ Dung Hi vẫn ra lệnh cho bá quan văn võ tìm bằng được, không thấy sẽ chém đầu trừng phạt. Mộ Dung Hi si mê đến mức ngay cả đi hành quân đánh giặc cũng vẫn luôn kề cận người đẹp như hình với bóng. Vào mùa xuân năm 405, Mộ Dung Hi dẫn quân tấn công thành Liêu Đông của Cao Lâu Ly.
Những tưởng chiến thắng đã nằm trong tầm tay, nhưng vào giờ phút then chốt, vị Hoàng đế này lại bỏ lỡ thời cơ chỉ vì muốn... ngồi chung xe ngựa với người đẹp. Khi sắp hạ được thành Liêu Đông, Mộ Dung Hi hạ lệnh cho binh sĩ san bằng tường thành để ông cùng Hoàng hậu có thể tiến vào bằng xe ngựa. Chính sự chậm trễ này đã tạo cơ hội cho quân Cao Câu Ly củng cố lại lực lượng, kết quả là thành Liêu Đông vụt khỏi tay của Mộ Dung Hi chỉ trong chớp mắt.
Năm 406, Mộ Dung Hi lại đem theo Hoàng hậu ra trận trong cuộc chinh phạt các bộ lạc Khiết Đan. Lúc bấy giờ, nhận thấy quân địch quá hùng hậu, Hoàng đế có ý thu binh. Tuy nhiên Phù Huấn Anh lại phản đối với lý do: Muốn được quan sát trận chiến từ trên cao. Để lấy lòng người đẹp, Mộ Dung Hi đã dẫn quân đi đường vòng hơn 3.000 dặm tiến đánh Cao Câu Ly. Trong chuyến hành quân ấy, vô số binh sĩ đã bỏ mạng vì đói rét. Nhà Hậu Yên cũng chuốc lấy kết cục đại bại.
Việc làm “biến thái”
Được sủng ái, chiều chuộng là thế nhưng vào mùa hè năm 407, Phù Hoàng hậu không may lâm bệnh qua đời. Theo ghi chép của sử sách, ngày Hoàng hậu mất, Mộ Dung Hi đau khổ, khóc lóc vật vã suốt nhiều ngày đêm, ôm thi thể của Hoàng hậu vào lòng mà khóc ngất đi trong nỗi bi thương tột độ.
Thời điểm ông tỉnh dậy cũng là lúc thi thể Hoàng hậu đã được đưa đi khâm liệm, nhập quan. Ngay lúc đó, Mộ Dung Hi đã tự tay nạy nắp quan tài, bò vào bên trong để “ân ái” với thi thể của Phù Huấn Anh trước mặt tất cả bá quan văn võ. Tương truyền rằng, chỉ đến khi thi thể của Phù Hoàng hậu phát ra mùi thối rữa, ông mới miễn cưỡng cho người đem đi chôn cất. Ông cho xây một nơi gọi là Chinh Bình Lăng có chu vi lên tới vài dặm để an táng.
Ông còn ép tất cả triều thần đều phải “than khóc” cho Phù Hoàng hậu theo đúng nghĩa đen. Phàm là những ai không rơi nước mắt đều sẽ bị nhét ớt vào miệng tới khi khóc được mới thôi. Ngày đưa tang Hoàng hậu, Mộ Dung Hi xuất hiện trong bộ dạng không hề có dáng vẻ, khí phách của đấng quân vương: Tóc tai bù xù, y phục xộc xệch, chân không mang giày.
Ông đích thân đi bộ cùng xe tang để tiễn đưa Phù Huấn Anh về nơi an nghỉ. Chưa dừng lại ở đó, khi linh cữu đi tới cổng thành, vì xe tang quá cao nên không thể ra khỏi cổng, Mộ Dung Hi lập tức sai người phá cổng Bắc Môn để xe có thể đi qua. Chứng kiến hàng loạt hành động của vị Hoàng đế si tình này, có bậc cao nhân không khỏi cảm thán: “Gia tộc Mộ Dung tự tay hủy cổng thành, chẳng bao lâu nữa ắt sẽ bại vong.”
Quả nhiên, tháng 7 năm ấy, Trung Vệ tướng Phùng Bạt, Tả vệ tướng Trương Hưng vì bất mãn với triều đình nên đã liên thủ với những người khác, tôn một nhân vật trong hoàng tộc là Mộ Dung Vân làm Thiên vương và dấy binh tạo phản. Trước cuộc binh biến này, Mộ Dung Hi vội vàng thay quần áo dân thường để chạy trốn nhưng vẫn bị bắt và bị hạ sát.
Năm ấy, vị Hoàng đế này còn chưa tròn 23 tuổi. Cái chết của Mộ Dung Hi là dấu chấm hết cho nhà Hậu Yên. Cũng vì sự si tình của vị vua cuối cùng này, người ta đã quyết định chôn Mộ Dung Hi cùng với Phù Hoàng hậu để hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của ông.
Giờ đây, mỗi khi nhắc tới tên tuổi của Mộ Dung Hi, hậu thế chẳng thế nhớ nổi bất kỳ thành tựu nào mà chỉ nhắc tới giai thoại về sự si tình tới mức cuồng dại của ông. Có lẽ, chính sự mụ mị trong tình yêu của vị Hoàng đế trẻ tuổi ấy đã trở thành một trong những nguyên nhân khiến cơ ngơi ngắn ngủi của gia tộc Mộ Dung buộc phải biến mất trong lịch sử Trung Hoa.