Đã qua cái tuổi ngũ tuần, chị biết sức mình không còn sung mãn nữa, nhưng sự sa sút về sức khỏe không tệ bằng sự mệt mỏi về tinh thần, cụ thể là thái độ của anh – chồng chị: suốt ngày gây gổ, nhăn nhó, thậm chí đòi ly hôn từ sau khi chị phải phẫu thuật cắt u nang buồng trứng.
|
Chị và anh vẫn được con cái, bạn bè khen xứng đôi vừa lứa. Ảnh minh họa |
Chị và anh vẫn được con cái, bạn bè khen xứng đôi vừa lứa. Dù là U50 nhưng nhìn chị vẫn mặn mà, anh còn phong độ lắm. Thấy họ dắt cháu đi chơi, không ít người ngỡ đấy là con. Vẻ ngoài là vậy, nhưng ít ai hiểu được (kể cả cháu con) những chất chứa ngổn ngang ở một người đàn bà có tuổi.
Cách đây hai năm, chị đi khám phụ khoa định kỳ, được bác sĩ chuẩn đoán có nhân xơ trong tử cung. Lúc đầu chị cũng hoang mang, nghĩ khôn nghĩ dại về bệnh tật của mình. Nhưng được anh động viên và tư vấn của bác sĩ, chị yên tâm nghĩ rằng “đó là chuyện không hiếm gặp của phụ nữ trung niên”.
Thế nhưng, cái bất thường lại đến từ những thay đổi của anh. Lúc có con cái, anh vẫn vui vẻ, quan tâm chị, nhưng khi chúng đi làm hay về phòng, anh trở nên lạnh lùng dửng dưng. Dấu hiệu đầu tiên là anh ôm gối đi ngủ trước thay vì vợ chồng xem ti vi. Lúc ngủ, anh hướng vào góc tường bên phải chứ không quàng tay chị như trước đây họ vẫn từng như thế. Là người nhạy cảm, chị nghe thấy những tiếng trở mình khe khẽ và tiếng thở dài nhè nhẹ trong cổ họng anh.
Nếu như trước đây, mỗi khi có chuyện “cơm không lành canh không ngọt”, không anh thì chị, một trong hai người sẽ chủ động khơi chuyện để mở nút gỡ hòa. Cách của chị vẫn thế: nhỏ nhẹ, vuốt ve để anh xoa dịu và bày tỏ nỗi lòng. Lần này cũng vậy, nhưng đáp lại chỉ là sự dửng dưng “không có gì”.
Dạo này, anh ít về nhà ăn cơm, nếu có thì cũng phải khuya khi trong người đã có hơi men. Con cái dần cũng nhận ra, chúng “truy” mẹ, nhưng bản thân chị cũng không có câu trả lời. Chị lục lại cả chuỗi ngày tháng qua, chị làm gì “đắc tội” để khiến anh trở nên như thế!
Chị vẫn là chị, người phụ nữ của gia đình, hết lòng chăm con, chăm chồng và chăm cháu. Chị hiểu rõ chồng mình thích ăn gì, uống gì, mặc gì để thay đổi luân phiên. Sự hiếu thuận với tứ thân phụ mẫu vẫn như xưa, cả nội hay ngoại không có lấy một lời kêu ca về cách chị đối nhân xử thế. Vậy thì vì cớ gì?
“Hay là bố có bà bé”, câu hỏi hồn nhiên của thằng con trai khiến chị giật mình. “Có khi nào điều ấy là có thật”, chị tự hỏi mình. Dù chưa bao giờ nghĩ tới nhưng bóng mây ngờ vực bắt đầu lởn vởn trong đầu chị. “Hay là mình đã già, đã quá nhàm chán trong khi anh đi ra, chưng diện lên vẫn là đối tượng cho nhiều người phụ nữ nhòm ngó?”. Thế nhưng, anh vẫn chỉ đi loanh quanh những nhà của mấy người bạn thân mà chị đều biết rõ. Bạn bè anh xác nhận và cả những bà vợ họ đều xác thực. Vậy lý do nào anh trở nên hững hờ trong khi vẫn làm tròn bổn phận của người cha, người ông?
Khối nhân xơ trong tử cung chị ngày một lớn lên, những ngày rong kinh cứ thế kéo dài. Mệt mỏi, rã rời khiến cơ thể chị xanh xao. Dù sợ hãi, nhưng chị quyết tâm cắt bỏ. Lại là anh, cầm tay chị vào tận phòng mổ, chị vừa lo âu nhưng cũng khấp khởi mừng “anh vẫn còn quan tâm”.
Bốn tháng nay, chị khỏe ra, cảm giác không còn nhói đau âm ỉ như trước nữa. Thế nhưng nỗi đau tinh thần vẫn hiện hữu: lại là anh!
Trước kia anh lầm lì nhưng dạo này trở nên cáu bẳn, gắt gỏng. Cái chổi quét nhà chị chưa kịp cất, chén ăn cơm chưa kịp rửa cũng là cái cớ để anh kêu ca “đàn bà đoảng”. Bạn bè chị tới chơi, anh chào qua quýt rồi hối chị đi chợ mua đồ. Không riêng gì chị, con cháu trong nhà cũng bị “trận “ chung. Cao trào là anh bảo các con “tụi bay thích thì ra ở riêng. Còn mẹ nó không chịu được nữa thì viết đơn ra tòa”. Chị ấm ức, muốn hỏi anh cho ra nhẽ...
Ngày Chủ nhật, con cái đi chơi, chị nói với anh “em muốn nói chuyện”. Anh lặng im nghe những nỗi niềm của chị, điều cuối cùng chị muốn anh nói ra, chị hay các con có điều gì khiến anh phật lòng và chị phải làm gì để anh quay về như con người cũ . Điều trông chờ của chị cũng được thốt ra “em là người mẹ tốt, người bà giỏi giang nhưng lại không biết cách làm vợ”. Chị sững sờ, tai chị ù đi mà không nghe rõ bước chân anh xuống gác.
Thì ra, nguyên nhân của mọi nguyên nhân là đây “sinh lý đàn ông”. Đã từng đọc sánh báo, xem đài về vấn đề này, nhưng chị không ngờ chồng mình cũng là một trong số đó. Thì ra, nhu cầu sinh lý của đàn ông mà cụ thể là anh ở cái tuổi xế chiều này lại quay về độ tuổi mười tám đôi mươi. Trong khi đàn bà thì đã xuống dốc và lại còn ốm yếu.
Chị thương anh, thương mình, mấy mươi tuổi rồi mà vẫn còn ngờ nghệch. Thì ra, lâu nay anh quay quắt với những ham muốn bản năng, chị lại quắt quay với những cơn đau u xơ tử cung mang đến. Chị nghĩ anh cũng như mình, có tuổi rồi, đâu còn bận tâm mấy những chuyện chiếu giường mà chưng diện mà lấp lửng và cuồng say. Bệnh tật, tuổi tác, công việc đã kéo đi những cảm xúc thăng hoa mà ngày xưa chị từng có, khao khát có.
Quá nửa đời người, chị bắt đầu học lại từ đầu. Bài học đầu tiên chị thấy mình cần học: làm vợ anh khi vẫn còn chưa muộn.