Tôi lấy chồng do xếp đặt từ hai bên bố mẹ. Thực ra, chúng tôi có quen nhau trước đó nhưng tôi chỉ quý và coi trọng anh như một người anh trai. Nhưng anh thì khác. Anh từng tỏ tình với tôi song tôi từ chối. Lúc đó tôi đã yêu một người khác. Ở thời điểm hiện tại, tôi chấp thuận lấy anh vì để trả thù tình cũ. Anh ta bỏ rơi tôi đi theo một cô gái khác trẻ đẹp hơn. Tôi buông xuôi mọi thứ. Đám cưới cũng được diễn ra nhanh chóng sau đó.
Lấy nhau về, anh chiều chuộng, ân cần và chưa bao giờ to tiếng với tôi. Thực sự vì cảm kích nên tôi cũng dần có tình cảm với anh.
Nhưng khi con đầu lòng được gần 2 tuổi. Gã tình cũ nhắn tin bị tai nạn và muốn gặp tôi. Tôi cứ nghĩ bản thân đã quên hẳn anh ta nhưng không, khi biết tin đó tôi đã rất lo sợ. Tôi hận anh ta, ghét anh ta thật nhưng nghĩ đến việc anh ta biến mất ở cuộc đời này tôi vẫn cảm thấy có chút đau lòng. Tôi đồng ý đến gặp anh ta, anh ta quay ra xin lỗi khóc lóc vì những lỗi lầm trong quá khứ. Anh ta cầu xin tôi quay trở về như cũ bởi anh ta cũng chẳng còn sống được bao lâu.
|
Ảnh minh họa. |
Tôi đắn đo nhiều lắm nhưng rồi cũng đồng ý. Tôi vẫn chăm sóc chồng và dành thêm thời gian để chăm sóc tình cũ. Được một thời gian, bác sĩ kết luận tình cũ của tôi tiến triển khá tốt. Anh ta nói rất cảm kích tôi và cầu xin tôi hãy ở bên anh ta. Quả thực dù có tình cảm với chồng nhưng khi nghe những lời nói đó, trái tim tôi vẫn rung động. Chồng tôi vẫn không hay biết chuyện gì. Tôi đã giữ mối quan hệ ngoài luồng đó một khoảng thời gian khá dài cho đến khi.
Hôm đó, tôi và tình cũ hẹn nhau ở khách sạn. Cánh cửa mở ra, người đứng đó là chồng tôi. Anh ấy không đánh ghen chỉ nhìn tôi một cách căm thù và đau khổ rồi bỏ đi.
Về nhà, anh ấy vẫn tỏ vẻ bình thường nhưng dọn đồ ngủ riêng, không nói với tôi câu nào cũng chẳng làm ầm ĩ hay đòi ly hôn.
Anh vẫn chơi với con, vẫn về nhà ăn cơm vợ nấu nhưng tuyệt nhiên không còn kiểu chăm sóc, vồn vã tôi như trước. Nhiều khi tôi cảm thấy mình như một người vợ vô hình trước anh. Tôi đã từng lấy hết can đảm mà nói với anh rằng "muốn gì anh cứ nói?" thì anh lạnh lùng trả lời "những điều tôi muốn cô không có nữa thế nên tùy cô, tôi thế nào cũng được".
Đã 3 tháng trôi qua, tôi như thừa thãi trong chính căn nhà của mình, tôi cũng cắt đứt liên hệ với tình cũ nhưng mỗi lần có chồng ở nhà là tôi lại thấy áp lực và tội lỗi. Anh có thể cười cả ngày với con nhưng chỉ cần nhìn thấy tôi niềm vui ấy tắt ngúm. Tôi không biết nên làm sao với cuộc hôn nhân này nữa. Xin cho tôi lời khuyên với.