Vợ chồng tôi kết hôn được 6 năm, duy chỉ có năm đầu là thực sự êm ấm, sau đó là những chuỗi ngày dài mệt mỏi của tôi. Chồng tôi vốn trước đây là người chịu khó, ham học hỏi và rất có chí. Khi công việc thuận lợi, chồng bắt đầu nảy sinh ham chơi, ngạo mạn và coi thường vợ. Mang tiếng là chồng thu nhập cao mà tôi không được đồng nào từ anh ấy.
Đến lúc làm ăn thua lỗ, chồng tôi lại chán nản, sống bế tắc. Chìm đắm trong bia rượu để quên đi thực tại, vẫn còn mơ hồ về những ngày thành công đã qua. Gia đình khuyên can, an ủi nhưng vẫn không ăn thua. Chồng tôi đã hoàn toàn trở thành con người khác, cay cú với đời và trút giận lên vợ con. Tôi vẫn nhìn vào bản chất của chồng để tự nhẫn nhịn, chịu đựng.
Nhưng cái gì cũng có giới hạn, chồng không chịu làm ăn, chỉ viển vông thích làm những điều không giống ai. Ảo mộng làm giầu nhưng lại không có chí quyết tâm, tôi vay mượn khắp nơi để giúp chồng làm ăn nhưng càng có tiền chồng tôi lại đầu tư vào những thứ xa vời và mất trắng. Lâm vào hoàn cảnh nợ nần, chồng tôi càng chán nản.
Bày tỏ mong muốn chồng tìm công việc bình thường, cố gắng để ổn định cuộc sống sau đó tìm cách làm ăn phát triển sau… Chồng tôi giận dỗi mắng vợ: "Trước đây tôi làm ra nhiều tiền, chẳng thấy cô ý kiến gì. Giờ tôi làm ăn không tốt, cô lên mặt dạy đời tôi có phải không? Đừng tưởng đưa cho ít tiền là nghĩ rằng nuôi tôi đó nhé. Cô có giỏi thì kiếm được đứa nào hơn tôi thì theo nó luôn đi".
Thấy vợ chồng tôi không ổn, bố chồng và mẹ chồng tôi nhiều lần đến khuyên nhủ cả hai, song mọi thứ đều không diễn ra theo ý ông. Bố chồng tôi có lần chia sẻ thẳng với con dâu: "Chồng con đã như vậy rồi, tốt nhất là con nên ly hôn. Con còn trẻ, lại xinh đẹp, biết đâu sau này sẽ có người xứng đáng để cưới con. Chứ cứ thế này, bố thấy con rất khổ, cháu nội của bố cũng khổ lây".
Tôi thấy lời khuyên của bố chồng cũng rất có lý, tôi cũng đã quá mệt mỏi về cuộc sống hôn nhân không hạnh phúc. Gần đây bố chồng có phần hối thúc vợ chồng tôi ly hôn, tôi nghĩ là bố chồng mong tốt cho con dâu. Cho đến khi biết rõ sự thực vì sao, tôi lại cảm thấy rất sốc.
Chính tôi vô tình nghe lỏm được lời bố chồng nói với chồng tôi: "Đã chán vợ rồi thì nhanh mà ly hôn đi. Bỏ vợ xong, con cưới cái Hoài, nó yêu thầm con bao nhiêu năm nay rồi. Giờ nó giầu có lại chấp nhận làm vợ hai của con. Tuy nó xấu chút, nhưng lấy nó cả đời không phải lo chuyện tiền bạc, nó trả nợ cho con và cấp vốn cho con tha hồ làm ăn. Bỏ vợ gấp đi con".
Tôi nghe xong mà choáng váng, không ngờ bố chồng tôi lại là người như thế. Tôi cũng không mặn mà gì ở cuộc hôn nhân mà tôi là người đau khổ từ lâu. Điều khiến tôi chưa vội vã ly hôn đó là không muốn con mình còn nhỏ, thiếu đi tình thương của cha hoặc mẹ nếu ly hôn. Tôi không sợ cuộc sống làm mẹ đơn thân, tôi sợ con nhớ bố, lúc đó tôi sẽ rất khổ tâm.
Bố chồng và chồng tôi liên tục đề cập đến chuyện ly hôn của tôi khiến tôi lâm vào hoàn cảnh khó xử. Tôi có nên nghe theo lời của họ hay là tìm cách giúp chồng để cứu vãn cuộc hôn nhân?