Bố mẹ tôi đẻ thưa nên em gái tôi kém tôi đến 17 tuổi. Khi con bé được 3 tuổi thì tôi đã lấy chồng rồi. Nói chung chị em tôi ít khi gần nhau và cách biệt tuổi tác nên chúng tôi không hòa hợp nhau cho lắm.
Thế nhưng tôi nghĩ rằng, nguyên nhân thật sự để chị em tôi không gần gũi với nhau có lẽ là do sự nuông chiều và phân biệt đối xử của bố mẹ tôi.
Năm ấy tôi thi trượt đại học, khi đó tôi còn ít tuổi nên bố mẹ nói sao liền nghe vậy, hơn nữa thời điểm đó mọi suy nghĩ trong tôi đều là muốn buông thả vì tôi đã kỳ vọng rất nhiều vào chuyện thi cử của mình.
Bố mẹ tôi liền giới thiệu chồng tôi hiện tại cho tôi, dưới sự thúc giục của hai bên gia đình thì kết cục là mới chỉ 20 tuổi tôi đã đi lấy chồng.
Cũng may ông trời thương, vợ chồng chúng tôi yêu thương nhau, chịu khó làm ăn nên sau 20 năm sống với nhau, vợ chồng tôi cơ bản là đủ đầy, con cái nếp tẻ có cả, nhà cửa, xe cộ không phải quá hoành tráng nhưng cũng chẳng thiếu thứ gì.
Trong suốt thời gian cái Oanh lớn lên, tuy không ở gần nó nhưng tôi vẫn luôn quan tâm vì dù sao cũng là em gái mình. Thế nhưng sau vài lần tôi nhắc nhẹ bố mẹ về việc không nên chiều chuộng em gái quá rồi nhận về thái độ khó chịu và thậm chí có phần quá đáng của bố mẹ thì tôi cũng hạn chế can thiệp, tham gia ý kiến vào cuộc sống của cái Oanh.
Dạo gần đây, tôi thấy mẹ hay gọi điện kể về chuyện cái Oanh có thằng người yêu ổn lắm. Công việc thì tốt mà gia đình cũng thuộc dạng khá giả. Mẹ kể với giọng tự hào lắm.
Tôi thì không quan tâm chuyện yêu đương của Oanh lắm, tôi chỉ nhắc nhở mẹ chú ý đến chuyện học hành của con bé vì nó đã ra trường muộn 1 năm rồi mà vẫn còn nợ môn khá nhiều. Ấy vậy nhưng mẹ tôi lại thản nhiên trả lời là “cần gì học, lấy được chồng giàu là được rồi”.
Chồng tôi nghe thấy vậy thì dặn tôi là hạn chế nói chuyện với bà khi ở nhà vì sợ 2 đứa con nhà tôi có quan điểm về cuộc sống lệch lạc, dù sao chúng nó cũng đang ở độ tuổi mới lớn, rất dễ bị tác động.
Tôi nghe lời thì bẵng đi vài hôm, tự nhiên mẹ và Oanh cùng đến nhà tôi để nhờ chồng tôi ra mặt giải quyết “thằng người yêu của cái Oanh”
- Hùng đâu, mẹ nhờ con sang nhà thằng người yêu cái Oanh dạy cho nó một bài. Con nhớ mặc cảnh phục vào cho nó sợ.
Chồng tôi là công an, có vài lần mẹ tôi cứ xích mích với ai là lại sang nhờ con rể “dọa” người ta một trận. Đương nhiên là chẳng có lần nào chồng tôi đồng ý rồi.
Tôi còn chưa hiểu chuyện gì thì cái Oanh bắt đầu kể chuyện với giọng rất khó chịu.
- Em với Kiên yêu nhau được 3 năm rồi, em mới phát hiện ra anh ấy có sổ tiết kiệm hơn 2 tỷ, lương tháng gần 20 triệu. Em mới nói là đưa hết để em giữ, kể cả lương, mỗi ngày em đưa cho vài trăm để tiêu thôi còn đâu em giữ hết cho mà nhất quyết không chịu.
- Thế thì sao lại nhờ anh Hùng nhà chị việc gì?
- Em mới làm căng lên thì anh ấy đòi chia tay luôn, em nuốt không trôi cục tức này nên nhờ anh rể sang nhà đấy dọa cho một trận. Ở đâu ra cái kiểu yêu con gái nhà người ta 3 năm trời rồi bây giờ nói bỏ là bỏ luôn.
Tôi và chồng mắt chữ A mồm chữ O quay sang nhìn nhau không hiểu nổi mình vừa nghe cái gì nữa. Vấn đề là mẹ tôi nghe vậy mà vẫn bênh con gái mình được! Tôi đau đầu nhức óc và từ chối không can thiệp chuyện này, chồng tôi là công an giúp dân chứ có phải bảo kê của mẹ vợ và em vợ đâu cơ chứ.
Thấy tôi và chồng không đồng ý, mẹ tôi đứng phắt dậy chỉ tay vào mặt tôi mắng xối xả, nào là "đồ ăn cháo đá bát" , nào là "nuôi lớn xong giở mặt với bố mẹ" , còn nói chồng tôi là "thằng khốn nạn" nữa chứ.
Đến đây chồng tôi không nhịn nữa mà mở cửa mời mẹ vợ và em vợ ra về, mặc cho mẹ tôi dùng những từ tục tĩu nhất để mắng chửi con rể nhưng anh vẫn không hề nói láo nửa lời. Tôi vừa thương chồng, vừa thương bản thân mình và cũng lấy làm lo lắng cho mẹ lẫn cái Oanh. Tư tưởng lệch lạc như vậy thì mọi thứ đều không thuận theo ý của họ được, mà chỉ cần không vừa lòng là họ lại làm loạn lên ngay. Như vậy là khổ từ trong tâm mà ra chứ chẳng sung sướng gì đâu!