Tôi năm nay 28 tuổi, gia cảnh cũng được cho là khá giả. Bố mẹ tôi đều là dân kinh doanh, còn tôi đang là chủ của một công ty nhỏ. Tuy rằng vốn liếng đều do bố mẹ đầu tư nhưng tôi cũng đã đưa công ty phát triển không ngừng, con đường kinh doanh được coi như thuận lợi.
Trước đây tôi cũng đã yêu một vài cô gái nhưng mẹ tôi đều không vừa ý. Mỗi lần yêu đều bị mẹ tôi bắt phải chia tay. Về sau, tôi chán nản không muốn yêu nữa thì mẹ lại bắt đầu tìm người để giới thiệu cho tôi.
Hầu hết những người con gái đó đều là con của bạn mẹ tôi. Điểm chung của họ là điều kiện, gia cảnh đều rất tốt, đặc biệt có tiền. Trong suy nghĩ của mẹ tôi, hôn nhân là phải môn đăng hộ đối. Bà thường nói với tôi rằng, đừng suốt ngày yêu đương những cô gái gia cảnh bình thường hoặc không học hành đến nơi đến chốn.
Kỳ thực, tôi biết, mẹ tôi đều coi những người không có tiền là ít học và thiếu văn hóa. Bởi trong mắt mẹ tôi, nghèo là không thể chấp nhận được. Mặt khác, bà luôn cho rằng những cô gái gia cảnh bình thường nếu yêu tôi thì đều bởi vì gia đình tôi có tiền.
|
Ảnh minh họa. |
Tôi thực sự bế tắc, có một người mẹ cực đoan như vậy khiến tôi rất khó để yêu thương ai đó. Về sau, tôi quen biết Duyên qua mạng, chính là vợ của tôi bây giờ. Cô ấy rất biết thông cảm, nói năng hết sức nhẹ nhàng. Mỗi lần nói chuyện với Duyên, tôi luôn thấy lòng mình thoải mái.
Dần dần tôi nảy sinh cảm giác khó tả với cô ấy. Một ngày không được nói chuyện với Duyên tôi đã cảm thấy khó chịu. Cả ngày đều dán mắt vào điện thoại, hy vọng có tin nhắ từ nàng.
Tôi đã yêu cô ấy, một tình yêu không tính toán, không vụ lợi. Nhận ra tình cảm của mình, tôi quyết định theo đuổi nàng. Khi Duyên nói rằng cô ấy rất xấu, tôi trả lời rằng mình không để ý đến ngoại hình.
Duyên từ chối tôi rất nhiều lần nhưng do tôi nài nỉ quá nhiều, cuối cùng cô ấy cũng đồng ý. Ngày hẹn tới, cô ấy trùm khăn che nửa mặt. Tôi thấy kì lạ, không biết cô ấy xấu đến mức nào? Khi dùng bữa, tôi đề nghị cô ấy hãy bỏ khăn xuống, nếu không đèn tối như vậy, tôi không thể nhìn rõ mặt.
Tôi động viên Duyên đừng lo lắng bản thân xấu xí vì tôi thực sự không phải là người nông cạn, chỉ chăm chăm vào ngoại hình. Sau khi nghe tôi khuyên giải, cô ấy do dự một lúc rồi bỏ khăn che mặt xuống.
Mặc dù đèn tối nhưng tôi cũng hít một hơi thật sâu để chuẩn bị tinh thần. Mặt cô ấy, vừa xấu vừa có những vết sẹo đáng sợ như một con rết. Nhìn vẻ mặt của tôi, Duyên liền hoang mang hỏi: "Em làm anh sợ phải không?". Vừa dứt lời, Duyên liền dùng khăn che mặt, nhất định không bỏ ra nữa.
Nói chuyện trong lúc ăn, tôi biết cô ấy làm tạp vụ trong một studio nhiếp ảnh, lương cũng không cao lắm. Duyên cũng chia sẻ rằng vì ngoại hình xấu xí, cô ấy không có bạn.
Gia đình Duyên cũng rất hoàn cảnh. Vì mẹ Duyên ốm bệnh nên cô ấy chỉ được học hết cấp 2 rồi phải đi làm thêm kiếm tiền phụ gia đình, nuôi các em ăn học. Nghe Duyên tâm sự, tôi thương cô ấy vô cùng. Lúc ấy, tôi thực sự muốn bao bọc che chở cho cô ấy.
Về sau, tình cảm sâu đậm, tôi xác định muốn ở bên Duyên, bởi tôi nghĩ vết sẹo xấu xí chỉ là ở trên mặt, không phải ở trong tâm hồn. Trái tim cô ấy rất lương thiện.
Tôi thích cảm giác trò chuyện cùng Duyên mỗi ngày, thích được ở bên cô ấy. Chính vì thế, tôi theo đuổi Duyên mãnh liệt. Tôi nói rằng, nếu nàng thiếu tự tin, muốn trở nên xinh đẹp, tôi sẽ đưa đi phẫu thuật thẩm mỹ. Bởi trong lòng tôi chỉ có duy nhất cô ấy.
Không ngờ Duyên lại một mực từ chối tâm ý của tôi, hết lần này đến lần khác. Có lúc rất buồn nhưng tôi không muốn bỏ cuộc. Sau khoảng nửa năm theo đuổi, cô ấy mới nhận lời yêu. Chỉ là số lần chúng tôi gặp mặt không nhiều, đều là vào buổi tối. Trong 2, 3 lần gặp mỗi tháng đó, cô ấy đều mang khăn che mặt.
Duyên cũng luôn nói công việc rất bận, làm tạp vụ nhiếp ảnh cũng rất mệt. Tôi thấy vậy liền tỏ ý muốn Duyên nghỉ việc để đến công ty tôi làm, nhưng cô ấy kiên quyết không đồng ý.
Về sau, khi muốn xác định nghiêm túc với Duyên tôi đã nói chuyện với mẹ. Sau khi xem ảnh Duyên, mẹ không ngừng mắng chửi tôi. Khi nghe về gia cảnh của cô ấy, bà càng phản đối. Mẹ nói: "Một đứa con gái thế này thì đừng hòng bước vào cái nhà này".
Thậm chí, mẹ tôi còn mấy lần lấy điện thoại của tôi để gọi điện mắng chửi Duyên là vô liêm sỉ, nhắn tin xúc phạm cô ấy. Tôi thực sự vô cùng tức giận. Để ở bên Duyên, tôi quyết định chuyển ra ngoài ở.
Tôi quyết định tự mình đăng ký kết hôn nhưng cô ấy phản đối, nói rằng vì chưa được sự đồng ý của bố mẹ tôi. Tuy nhiên, tôi vẫn quyết định "tiền trảm hậu tấu". Tôi nói dối Duyên rằng bố mẹ đã đồng ý để cô ấy yên tâm đi đăng ký kết hôn.
Sau khi "sự đã rồi", Duyên dọn về sống chung với tôi. Tối hôm đầu tiên bên nhau, cô ấy ở trong nhà tắm rất lâu. Đến khi Duyên bước ra, tôi thật sự kinh ngạc. Vợ tôi như đẹp như hot girl. Vết sẹo trên mặt cô ấy biến mất không dấu vết.
Tôi ngạc nhiên hỏi tới tấp và sau đó được biết, vết sẹo đó thực ra là do hóa trang. Lúc này, tôi mới biết hóa ra Duyên là chuyên gia trang điểm cao cấp. Studio nhiếp ảnh là do cô ấy và đồng nghiệp hùn vốn mở ra.
Sau khi thôi học, Duyên quyết định đi theo con đường học nghề trang điểm chuyên nghiệp. Sau rất nhiều cố gắng và nỗ lực, cuối cùng Duyên cũng mở được studio riêng của mình.
Cô ấy cũng nói rằng trước đây bị tổn thương tình cảm, nên không dám yêu ai. Duyên muốn làm phép thử, vì sợ tôi nghĩ đến điều kiện của cô ấy mà bỏ cuộc.
Tôi thực sự không tức giận mà cảm thấy rất hạnh phúc, không phải vì lấy được vợ vừa đẹp vừa có tài mà vì cô ấy thật sự yêu tôi. Tuy nhiên, mọi việc trở nên rối tung rối mù khi mẹ tôi biết chúng tôi đã bí mật đăng ký kết hôn. Bà đến tận căn hộ của chúng tôi, không cần biết trắng đen, đánh tới tấp Duyên khi cô ấy ra mở cửa.
Hiện tại, sự việc rất khó giải quyết, bởi mẹ tôi ra "tối hậu thư": Nếu như không cắt đứt với Duyên thì bố mẹ sẽ từ tôi. Thế nhưng, tôi biết cả đời này chỉ yêu được mình Duyên, muốn được che chở, bảo vệ cô ấy.
Nhưng tôi cũng không muốn bố mẹ bạc tóc mà vẫn phải tức giận, suy nghĩ về tôi. Bây giờ tôi phải làm sao? Vợ tôi cũng đang rất tức giận vì tôi đã nói dối để lừa cô ấy đi đăng ký kết hôn. Tôi thực sự bế tắc!