Chồng tôi là kỹ sư, anh thường xuyên đi công tác xa nhà. Và đó là lý do khiến anh ta có bồ một cách dễ dàng.
Tối đó, như thường lệ, anh ta trở về nhà trong niềm hân hoan vui vẻ của mấy mẹ con tôi. Tôi đã chuẩn bị bữa tối thật ngon, các con cũng tắm rửa sạch sẽ từ sớm vì chúng biết hôm nay bố về.
Thế nhưng suốt cả buổi tối, tôi và các con cứ mòn mỏi chờ đợi như vậy. Tôi liên tục gọi điện cho chồng để hỏi xem anh về đến đâu. Lúc thì máy không liên lạc được, lúc gọi điện được thì báo máy bận, mãi sau tôi cũng thấy anh ta nghe máy. Chồng tôi nói thì thầm "lát nữa, anh đang bận!", rồi cụp máy luôn.
Ban đầu từ lo lắng, tôi chuyển sang nghi ngờ. Chờ mãi không thấy chồng về, tôi bèn bảo các con rằng bố đang có tí kẹt xe, bố sẽ về rất muộn nên ba mẹ con nên ăn tối trước rồi bố sẽ về và ngày mai cả nhà mình sẽ đi chơi. Lũ trẻ ùa lên sung sướng. Chúng vội vã nghe lời, ăn nhanh chóng, ngoan ngoãn và đi ngủ, vì kỳ thực chúng cũng đói và mệt rồi.
1h đêm chồng về. Mọi sự hân hoan của tôi bay mất và thay vào đó là cơn bực tức. Anh ta mang sẵn một bó hoa và nói với tôi "anh mải đi tìm hoa tặng em!".
|
Ảnh minh họa. |
Tôi bớt cơn giận. Anh ta vội vã vào nhà, vội vã vào phòng tắm và ở rất lâu trong đó. Sau đó lên giường và ngủ luôn. Không như mọi lần, anh ta không ôm hôn vợ, anh ta ngủ thẳng cẳng, anh ta nghĩ rằng tôi đã ngủ rồi.
Tiếng ngáy của anh ta vẳng bên tai, tôi hiểu rằng hẳn là anh ta đang rất mệt mỏi và tận hưởng cơn ngủ thật sâu này.
Tôi ngồi dậy, lục lọi quần áo anh ta. Tôi mở máy điện thoại anh ta ra xem, mọi thứ không có gì trong các tin nhắn.
Duy chỉ có cuộc từ các số lạ mà anh ta không lưu tên liên tục cho chồng tôi mấy ngày gần đây mà luôn vào những thời điểm nhạy cảm như giữa trưa hay hết giờ làm, hay nửa đêm.
Tôi nghĩ không một đối tác nào lại chọn thời điểm đó để gọi, cũng chẳng có người đàn ông nào dù thân thiết gọi nhau liên tục trong khoảng thời gian đó.
Tôi tiếp tục lấy máy tính xách tay của chồng ra lục lọi. Và chỉ đến khi tôi "may mắn" vào được facebook bỏ quên không thoát của anh ta tôi mới biết được sự thật anh ta đang có bồ, không những thế họ còn sống với nhau như vợ chồng.
Tôi bàng hoàng, kinh hãi, hoa mắt, chóng mặt, chân tay run lẩy bẩy... Tôi cảm thấy mọi thứ như biến mất và thay vào đó là một thế giới kinh hoàng nào đó mà tôi đang phải đối mặt.
Tiếng anh ta vẫn ngáy đều đặn. Vừa lúc đó cặp anh ta rung lên. Rõ ràng có tiếng rung. Tôi tiếp tục lục cặp, một chiếc điện thoại khác được giấu rất kỹ.
Tôi không cách nào mở được, nhưng ngay từ màn hình đủ để tôi đọc được dòng tin nhắn dở dang "Honey tuyệt lắm, anh làm em...".
Tôi thử mọi cách nhưng không thể nào đúng mật khẩu để mở máy. Một sự căm phẫn nổi lên. Tôi biết ngay bây giờ làm um mọi chuyện sẽ không hay. Đêm đó tôi không ngủ, chờ anh ta tỉnh dậy để nói chuyện.
Sáng hôm sau, ngay khi anh ta mở mắt, từ phòng tắm tỉnh táo đi vào, tôi chưng ra tất cả vật chứng.
Anh ta hơi hoảng nhưng sau đó lật mặt nhanh khủng khiếp: "Tại sao cô lại sờ vào những thứ này. Tại sao lại vi phạm quyền riêng tư của tôi? Ai cho phép cô?".
"Phải! không ai cho phép tôi được sờ vào máy điện thoại của chồng tôi, nhưng anh thì có quyền cho phép mình được cặp bồ, được lăng nhăng bên ngoài?". Tôi nấc điên lên và nước mắt trào ra khi nói.
Tôi đã cố gắng mạnh mẽ và tự bảo mình sẽ phải mạnh mẽ nhưng nước mất cứ rơi. Anh ta không thèm giải thích, cầm tất cả và bỏ đi. Anh ta thậm chí không thèm sang phòng con nhìn mặt chúng nó. Tôi hiểu rằng, anh ta hết tình nghĩa.
Sau đó một thời gian dài, anh ta ngang nhiên cặp bồ, công khai luôn. Anh ta không còn sợ hãi hay dấu diếm gì nữa. Chúng tôi chính thức trục trặc.
Bố mẹ hai bên biết chuyện. Bố mẹ chồng tôi bắt anh ta phải về nhà ông bà để sống, để cách ly khỏi con bồ kia. Anh ta cũng không được phép nhận công trình xa nữa.
Bố chồng tôi dùng quyền của mình để điều chuyển anh ta về công tác gần nhà. Sáng anh ta đi làm và tối về nhà bố mẹ chồng. Tất nhiên bố mẹ chồng tôi chỉ quản lý được thân xác anh ta chứ không thể nào quản lý được con người đã xuống cấp đạo đức ấy.
Tôi quyết định ly hôn. Đúng lúc đó thì tôi nhận được tin báo anh ta bị tai nạn giao thông.
Bố mẹ chồng tôi chở anh ta về nhà tôi và nói "bây giờ thì cho về nhà để gia đình có nhau".
Thế đấy, khi anh ta khỏe chân thì anh ta đi, khi anh ta không đi được nữa thì anh ta về với gia đình.
Tôi căm phẫn lắm. Nhiều lúc tôi nghĩ giá mình ra quyết định sớm thì giờ này tôi dã ly hôn được anh ta rồi. Nhưng tình cảnh không như ý muốn.
Nói thật nhìn anh ta bị nạn như vậy tôi cũng không lỡ chìa đơn ly hôn trước mặt. Tình cảm thì tôi thật sự không còn. Xin mọi người hãy cho tôi lời khuyên. Tôi phải quyết định ra sao trong tình huống này? Xin chân thành cảm ơn!