Khai quật mộ cổ Trung Quốc là một công việc khó khăn và đòi hỏi rất nhiều công sức.Trong một số ngôi mộ cổ của tầng lớp giàu có thường thấy sự xuất hiện của trứng gà. Tuy nhiên, các nhà khảo cổ rất sợ khi nhìn thấy chúng vì chỉ cần đụng chạm nhẹ cũng khiến trứng bị hư hỏng.Ngoài trứng, các nhà khảo cổ thường phát hiện ra nhiều tài liệu và hiện vật cổ đại, bao gồm cả bích họa và vải lụa. Tuy nhiên, khi gặp phải các hiện vật này, các nhà khảo cổ thường cảm thấy rất sợ hãi và e ngại chạm vào chúng.Nguyên nhân chính của sự sợ hãi này liên quan đến sự bảo vệ và bảo tồn của các di tích văn hóa quý giá.Bích họa và vải lụa là các vật liệu có tuổi thọ hạn chế và dễ bị phân hủy bởi sự tiếp xúc với không khí và ánh sáng mặt trời. Đặc biệt, ánh sáng mặt trời chứa các tia tử ngoại và tia cực tím có thể gây hại cho các sợi vải mềm mại và sự phai mờ, xuống cấp của màu sắc.Do đó, việc chạm tay trực tiếp vào bích họa và vải lụa có thể gây ra sự hư hại và mất mát vĩnh viễn cho những tác phẩm này.Ngoài ra, dầu và mồ hôi từ da người có thể chứa các hợp chất hoá học và muối, có thể gây ảnh hưởng tiêu cực đến bề mặt của bích họa và vải lụa.Các vết dầu, vết tay và bụi bẩn có thể gắn kết vào các sợi vải và gây ra vết bẩn hoặc đồng hóa màu sắc của tác phẩm nghệ thuật.Bên cạnh đó, việc chạm tay vào các bích họa và vải lụa có thể tạo ra lực cơ học, dẫn đến sự biến dạng, nứt gãy hoặc phá hủy những chi tiết tinh tế và mỏng manh của tác phẩm.Những sợi vải mỏng có thể bị kéo dãn và làm mất đi tính thẩm mỹ của bích họa, trong khi các lớp sơn mỏng có thể bị vỡ hoặc tróc ra khỏi bề mặt.Với mục tiêu bảo vệ và bảo tồn tốt nhất cho di tích văn hóa, các nhà khảo cổ thường sử dụng các biện pháp phòng ngừa và bảo vệ như sử dụng bao tay, khẩu trang và áo khoác cỡ nhỏ khi tiếp xúc với bích họa và vải lụa.Họ cũng thường áp dụng các kỹ thuật chụp ảnh, quét laser.>>>Xem thêm video: Giật mình cảnh tượng bên trong ngôi mộ cổ 1.400 tuổi.
Khai quật mộ cổ Trung Quốc là một công việc khó khăn và đòi hỏi rất nhiều công sức.
Trong một số ngôi mộ cổ của tầng lớp giàu có thường thấy sự xuất hiện của trứng gà. Tuy nhiên, các nhà khảo cổ rất sợ khi nhìn thấy chúng vì chỉ cần đụng chạm nhẹ cũng khiến trứng bị hư hỏng.
Ngoài trứng, các nhà khảo cổ thường phát hiện ra nhiều tài liệu và hiện vật cổ đại, bao gồm cả bích họa và vải lụa. Tuy nhiên, khi gặp phải các hiện vật này, các nhà khảo cổ thường cảm thấy rất sợ hãi và e ngại chạm vào chúng.
Nguyên nhân chính của sự sợ hãi này liên quan đến sự bảo vệ và bảo tồn của các di tích văn hóa quý giá.
Bích họa và vải lụa là các vật liệu có tuổi thọ hạn chế và dễ bị phân hủy bởi sự tiếp xúc với không khí và ánh sáng mặt trời. Đặc biệt, ánh sáng mặt trời chứa các tia tử ngoại và tia cực tím có thể gây hại cho các sợi vải mềm mại và sự phai mờ, xuống cấp của màu sắc.
Do đó, việc chạm tay trực tiếp vào bích họa và vải lụa có thể gây ra sự hư hại và mất mát vĩnh viễn cho những tác phẩm này.
Ngoài ra, dầu và mồ hôi từ da người có thể chứa các hợp chất hoá học và muối, có thể gây ảnh hưởng tiêu cực đến bề mặt của bích họa và vải lụa.
Các vết dầu, vết tay và bụi bẩn có thể gắn kết vào các sợi vải và gây ra vết bẩn hoặc đồng hóa màu sắc của tác phẩm nghệ thuật.
Bên cạnh đó, việc chạm tay vào các bích họa và vải lụa có thể tạo ra lực cơ học, dẫn đến sự biến dạng, nứt gãy hoặc phá hủy những chi tiết tinh tế và mỏng manh của tác phẩm.
Những sợi vải mỏng có thể bị kéo dãn và làm mất đi tính thẩm mỹ của bích họa, trong khi các lớp sơn mỏng có thể bị vỡ hoặc tróc ra khỏi bề mặt.
Với mục tiêu bảo vệ và bảo tồn tốt nhất cho di tích văn hóa, các nhà khảo cổ thường sử dụng các biện pháp phòng ngừa và bảo vệ như sử dụng bao tay, khẩu trang và áo khoác cỡ nhỏ khi tiếp xúc với bích họa và vải lụa.
Họ cũng thường áp dụng các kỹ thuật chụp ảnh, quét laser.