Tôi có một người anh trai, học rất giỏi, là niềm tự hào của cả dòng họ. Ngày anh nhập học, bố mẹ tôi đã bán hết những tài sản giá trị trong nhà để có tiền lo cho anh. Những năm sau đó bố tôi ra phố làm thuê kiếm tiền nuôi anh em tôi ăn học.
Ra trường với tấm bằng loại giỏi, anh tôi dễ dàng xin được một công việc với mức lương rất cao, hơn 50 triệu một tháng. Làm nhiều tiền là thế nhưng anh trai lại không gửi một ít tiền nào về cho bố mẹ và phụ tôi ăn học.
Ảnh minh họa.
2 năm sau khi ra trường, anh cắt đứt liên lạc hoàn toàn với gia đình. Lúc đó bố mẹ tôi đã tìm kiếm anh ở nhiều nơi nhưng không ai biết anh đã đi đâu. Mẹ tôi khóc rất nhiều, lúc nào cũng mong ngóng tin tức của anh trai. Sau 7 năm anh mất tích, gia đình tôi không còn hi vọng tìm được nữa.
Nỗi đau dần nguôi ngoai đi, khi tôi lấy chồng sinh con, bố mẹ vui vẻ hơn và chấp nhận anh tôi đã mất. Mẹ còn lập cho anh một cái bàn thờ, để cả nhà không được quên sự tồn tại của anh ấy.
Ngày hôm qua, tôi đi chợ, thấy một người ăn xin mặc rách rưới, đáng thương ngồi bên vệ đường, tôi đã móc ví cho vài đồng tiền lẻ. Khi nghe giọng nói cảm ơn của người đó, tôi giật thót tim. Ngay lập tức tôi cúi xuống nhìn mặt người đó. Đúng rồi, đó chính là anh. Tại sao lại ra nông nỗi này?
Tôi bật khóc ôm trầm lấy anh trai và liên tục đặt ra câu hỏi yêu cầu anh giải thích. Hai anh em bất ngờ gặp nhau mừng rơi nước mắt.
Tôi kéo anh vào tiệm mua cho vài bộ quần áo, sau đó đưa anh đi ăn sáng. Anh bảo là sau khi tốt nghiệp đại học, anh vỡ mộng, cứ ngỡ có tấm bằng loại giỏi thì sẽ dễ dàng xin được công việc mình thích lương cao.
Nào ngờ anh cay cú khi bản thân có năng lực phải làm lính cho những người kém cỏi. Anh đã thay đổi vài công ty nhưng ghét kiểu ma cũ bắt nạt ma mới, đồng nghiệp thấy anh giỏi hơn nên rủ nhau dìm anh.
Ra trường 2 năm, anh không kiếm đủ tiền nuôi bản thân, quá xấu hổ với sự mong đợi của bố mẹ họ hàng. Anh tôi quyết định cắt đứt mọi liên lạc với gia đình.
Tôi bảo bây giờ bố mẹ chỉ cần được nhìn thấy anh là đủ, ngoài ra không cần gì hết. Mong anh hãy quay trở về với gia đình. Tôi đã dùng nước mắt, ngồi thuyết phục anh trai hơn một tiếng đồng hồ, cuối cùng anh chấp nhận quay về nhà.
Gặp lại anh, cả gia đình tôi vui mừng vô cùng, mẹ tôi là người hạnh phúc nhất, cuối cùng bà đã gặp lại được người con trai mất tích 7 năm nay.
Anh tôi bảo bây giờ tư tưởng đã được đả thông. Anh hài lòng với sự thất bại và chấp nhận chọn làm công nhân để bắt đầu lại cuộc đời.
Có lẽ suốt thời đi học, anh tôi luôn đứng ở vị trí cao, đến khi ra trường thua kém và bị coi thường, anh chịu không nổi áp lực. Tôi rất vui, cuối cùng anh tôi đã vượt qua được chính mình mà bước đi tiếp.