Nó viết những điều mà thậm chí bố mẹ nó cả đời không dám nói ra lời này với nhau, lù lù trên trang giấy.
(Kienthuc.net.vn) - “Mẹ không được xúc phạm con!” - con gái tôi đã gào lên như thế, rồi đẩy tôi ra, chốt chặt cửa phòng. Từ hôm ấy đến nay, đã hơn một tháng rồi, cả nhà tôi căng thẳng vô cùng.
Con gái tôi từ bé đã nổi tiếng chăm ngoan, học giỏi. Tôi vô cùng kỹ lưỡng trong việc chăm sóc, giáo dục cháu, đặc biệt là vấn đề giới tính. Thậm chí từ khi cháu còn đỏ hỏn, việc vệ sinh cho cháu bao giờ tôi cũng tự làm, không để bố cháu động tay.
Cháu đi mẫu giáo, tôi đã dạy cháu tránh xa các chú, không được ôm ấp các bạn khác giới, như thế là “xấu”...
Những năm cháu học phổ thông, tôi không nghiêm cấm nhưng cũng thường xuyên để ý các mối quan hệ khác giới của cháu.
Vì cháu nhận thức rất nhanh, nên khi cháu 10 tuổi, tôi đã mua sách giáo dục giới tính, dạy cháu phân biệt sự khác nhau của nam và nữ; dạy cháu cách tự phòng vệ cho mình.
Tôi đã nghĩ rằng mình thành công hơn nhiều phụ nữ khác trong vấn đề này, hay ít nhất cũng thành công hơn những người phụ nữ có con bị xâm phạm mà báo chí thường thông tin.
Vậy mà, con tôi đột nhiên thay đổi 180 độ khi vào cấp 3. Mới 16 tuổi, còn đang đi học, nó đã thích trang điểm. Khi bị tôi phê bình, cháu bỏ đồ vào cặp sách, ra khỏi nhà mới tô tô trát trát, trước khi về đến nhà thì lau sạch.
Tệ hơn, nó rất thích mặc những đồ sexy, cổ trễ càng sâu có vẻ như càng thích. Váy thì ngắn được đến đâu là cố ngắn đến đó, áo đồng phục thì lúc nào cũng phải vô tình “quên” cài cái cúc trên... tôi nhìn mà thấy tức hết mắt. Có lần tôi đã cắt nát mấy cái áo ra, rồi cuối cùng phải tuyên bố không cho nó đi học nếu không mặc kín đáo.
16 tuổi, con gái ít nói chuyện với tôi hơn, đi học về, ăn cơm xong là chui vào phòng chốt chặt cửa. Hễ tôi hỏi dò chuyện học hành, chuyện bạn bè là nó cáu gắt...
Tôi đã tin chắc rằng, đó chỉ là những thay đổi tâm sinh lý bình thường khi con gái dậy thì. Tôi vẫn đinh ninh chỉ cần mình kiên trì bảo ban, chú ý đến con thì dần dần cháu sẽ quay trở lại đúng quỹ đạo.
Niềm tin của tôi đã vỡ vụn. Con tôi thực sự đã trở thành một đứa con gái hư thân. Nó tự biến mình thành đàn bà khi mới 16 tuổi! Tôi đã đổ quỵ hoàn toàn khi bắt gặp cuốn nhật ký trong một lần dọn phòng của con.
|
Ảnh minh hoạ |
Tôi không biết có người mẹ nào đau khổ hơn tôi không, đứa con gái duy nhất tôi dành cho tất cả tình yêu, hy vọng đã quật lại tôi bằng chính những dòng ghi của nó.
Ngày nào nó và thằng ấy bắt đầu quen nhau. Ngày nào chúng nó bắt đầu trốn học đi chơi riêng với nhau. Ngày nào chúng nó cầm tay… ngày nào chúng nó hôn hít… Rồi cả cái ngày chúng nó dắt nhau vào nhà nghỉ…
Đứa con gái đổ đốn của tôi, nó miêu tả từng cơn vặn vẹo, từng cảm giác tê rần chạy theo mỗi tế bào khi thằng ấy lần mò trên cơ thể nó, miêu tả cả nụ cười mãn nguyện của thằng ấy khi nhìn thấy trên tấm drap trắng của khách sạn giọt máu trinh tiết của nó… Nó viết những điều mà thậm chí bố mẹ nó cả đời không dám nói ra lời này với nhau, lù lù trên trang giấy.
Tôi hình như đã ngất ngay trong phòng con. Tôi không nhớ rõ, tôi chỉ thấy từng con chữ cứ nhảy múa, rồi tim tôi đau nhói. Lúc mở mắt ra, tôi thấy mình đang nằm viện. Chồng tôi ngồi cạnh, khuôn mặt méo mó như không thể méo mó hơn. Nước mắt tôi lại chảy từng dòng.
|
" Lúc nào đầu tôi cũng chỉ quanh quẩn với câu hỏi: phải làm gì bây giờ?" - Nguyễn Minh Ly |
Từ viện về nhà, tôi không làm được gì hơn là khóc. Cả tuần liền tôi cứ ngồi ở góc phòng mà khóc như thế. Con tôi im lặng trong phòng.
Tôi đã dần bình tĩnh hơn. Ngày thứ 7 sau khi biết chuyện, tôi sang phòng nó. Ban đầu, con bé rất sợ hãi khi thấy mẹ qua. Nó đứng nép vào cạnh bàn học, tay mân mê cạnh bàn.
Lúc ấy, nhìn con phờ phạc, xanh rớt, lòng tôi trào lên nỗi xót xa. Nhưng không hiểu sao tôi nở một nụ cười khẩy trên môi.
Tôi đã nói rất nhiều với nó. Tôi đọc lại những dòng nó viết trong nhật ký. Hình như tôi còn khen nó giỏi. Có lẽ tôi đã cười. Tôi bảo nó rằng tôi phúc đức quá nên đẻ ra đứa con gái tí tuổi đầu đã lên giường với trai. Tôi bảo nó rằng có cần tôi khoe giúp chiến tích của nó với bạn bè, bàn dân thiên hạ không???
Mặt con bé chuyển dần từ tái xanh sang đỏ, rồi sang những sắc màu gì nữa, tôi không nhớ hết.
Khi những giọt nước mắt lăn trên má con thì cơn điên của tôi bùng lên. Tôi đã lao vào tát nó.
Tôi đã gào lên trong vô vọng: “Mày là thứ con gái bẩn thỉu, thối tha. Tuổi học không lo học. Người ta bảo đẹp đẽ phô ra, xấu xa đậy lại, mày tưởng cái việc mày làm là đẹp lắm hay sao mà còn định ghi chép để lưu danh thiên cổ. Cái thứ con gái tí tuổi đầu đã chó tha quạ mổ như mày để xem sau này cái thằng ấy có rước không…”.
Tôi đã buông ra bao nhiêu lời mà có lẽ sống thêm mười kiếp nữa tôi cũng không bao giờ nghĩ nổi mình sẽ nói.
Con bé đã từ từ khuỵu xuống. Còn tôi như con hổ thấy con mồi yếu thế, càng nhảy vào tấn công.
Nhưng bất ngờ nó đứng bật dậy, hét lên “Mẹ không được xúc phạm con” rồi đẩy tôi ra khỏi phòng, chốt chặt cửa. Chồng tôi đứng ngoài theo dõi hai mẹ con cũng bất ngờ, chỉ kịp đỡ tôi loạng choạng khỏi ngã.
Từ hôm ấy đến nay, đã một tháng rồi. Con tôi đi về câm lặng không nói một câu, đôi mắt vô hồn. Chồng tôi cho rằng tôi đã quá thiếu kiềm chế khi đối thoại với con.
Tôi thì thực sự chẳng thiết sống, thiết làm gì nữa, lúc nào đầu tôi cũng chỉ quanh quẩn với câu hỏi: phải làm gì bây giờ?
Nguyễn Minh Ly (Thái Thịnh, Đống Đa, Hà Nội)
[links()]