Hơn 140 tăng sĩ bỏ mạng trong đêm tại ngôi chùa nổi tiếng thời nhà Thanh

Trước mắt vị khách tới hành hương buổi sáng hôm sau là rất nhiều xác người nằm la liệt. Tổng cộng hơn 140 người đã bỏ mạng trong một tai nạn kinh hoàng đêm ấy.

Ngôi chùa nghìn tuổi nức tiếng Tô Châu

Vào những năm Đạo Quang của thời nhà Thanh, một tai nạn thương tâm đã xảy ra tại ngôi chùa đẹp nức tiếng ở tỉnh Tô Châu lúc bấy giờ: Hơn 140 nhà sư đã bỏ mạng tại chùa Hàn Sơn chỉ trong một đêm!

Hơn 140 tăng sĩ bỏ mạng trong đêm tại ngôi chùa nổi tiếng thời nhà Thanh ảnh 1

Chùa Hàn Sơn, tỉnh Tô Châu – Trung Quốc. Hình ảnh: Wiki

Chùa Hàn Sơn từ lâu đã được mệnh danh là một trong 10 ngôi chùa cổ đẹp nhất của Trung Quốc. Biết bao nhiêu thế hệ trẻ thơ ở đất nước tỷ dân đều thuộc nằm lòng bài thơ "Phong Kiều dạ bạc" của nhà thơ Đường - Trương Kế:

"Quạ kêu, trăng lặn, sương rơi

Lửa chài, cây bãi, đối người nằm co

Con thuyền đậu bến Cô Tô

Nửa đêm nghe tiếng chuông chùa Hàn Sơn"

Từ thời nhà Đường đến nhà Thanh, Hàn Sơn tự vẫn luôn là một ngôi chùa Phật giáo nổi tiếng, hương hỏa nghi ngút trong hơn một nghìn năm.

Hon 140 tang si bo mang trong dem tai ngoi chua noi tieng thoi nha Thanh-Hinh-2

Một góc chùa Hàn Sơn. Ảnh: Sohu

Một ngày nọ dưới triều đại vua Đạo Quang, trong không khí náo nhiệt với đèn hoa trang trí, rất nhiều người từ xa đến chúc thọ trụ trì chùa Hàn Sơn. Tối hôm đó, thiền viện đã chuẩn bị những tô mì chay thơm phức cho các nhà sư và du khách đến chúc mừng.

Thế nhưng sáng sớm hôm sau, một khách hành hương đến cúng bái đã phát hiện quang cảnh chùa "lặng ngắt như tờ", mở cửa bước vào trong thì sợ chết khiếp. Trước mắt là rất nhiều xác người nằm la liệt khắp lối, từ sư trụ trì, sư sãi cho đến khách thường dân, tổng cộng hơn 140 người.

Sự bất cẩn của vị đầu bếp

Quan phủ lúc đó vô cùng bàng hoàng, đích thân đưa người đến điều tra, đám thị vệ phát hiện một người còn sống sót, chỉ bị ngất xỉu ở trong bếp. Đó là vị đầu bếp đã nấu bữa ăn tối hôm qua. Trong cuốn "Dung Am bút ký" của Tiết Phúc Thành – nhà văn và nhà ngoại giao thời nhà Thanh ghi lại: Hung thủ thật sự là một loại nấm độc, và 140 người đã chết vì ngộ độc thực phẩm!

Theo lời kể của vị đầu bếp: Trong lúc chuẩn bị mì, rau và các nguyên liệu sơ chế khác thì tình cờ nhìn thấy hai cây nấm tươi ngon màu tím sẫm lại còn to đùng ở hậu viện. Khi cho vào nấu chung cùng mì thì tỏa ra hương thơm kì lạ. Ngay khi các vị tiểu hòa thượng ăn miếng đầu tiên thì đột nhiên ngất đi rồi hôn mê bất tỉnh.

Hon 140 tang si bo mang trong dem tai ngoi chua noi tieng thoi nha Thanh-Hinh-3

Loại nấm chứa độc tố muscarine. Hình ảnh: Sohu

Quan phủ đưa binh lính đến hậu viện và tìm thấy thêm hai cây nấm, "Nó to bằng cái quạt, tươi ngon không gì sánh được." Sau đó, thị vệ tìm thấy thêm hai cái hang rắn trên mặt đất, trong đó có hàng trăm con rắn nhỏ. Nghi ngờ "nấm bị nhiễm độc của rắn", quan phủ đã ra lệnh đốt hang.

Sự thật là nguyên nhân vụ trúng độc bắt nguồn từ chính cây nấm người đầu bếp đã hái mang về, chứ không phải nọc độc rắn. Loại nấm đã đầu độc hơn 140 người tại chùa Hàn Sơn chứa chất độc tự nhiên muscarine, chất độc tấn công thẳng vào hệ tuần hoàn và hệ thần kinh của con người, dẫn tới tử vong.

Muscarine tự nhiên thường được tìm thấy trong các loại nấm thuộc chi Clitocybe và Inocybe với mũ nấu lớn, màu sắc sặc sỡ và ưa mọc nơi ẩm thấp.

Hon 140 tang si bo mang trong dem tai ngoi chua noi tieng thoi nha Thanh-Hinh-4

Mì chay phổ biến tại các ngôi chùa Trung Quốc. Hình ảnh: Sohu

Trong các ngôi chùa ở Trung Quốc, các nhà sư và khách hành hương có tập tục ăn mì chay thế nên các loại nấm luôn là thực phẩm phổ biến nhất. Tuy nhiên, trong hơn 400 loại nấm ở quốc gia này, có tới khoảng 30 loài là cực độc và có thể gây chết người nên cần cẩn trọng khi chọn nguyên liệu.

Xuyên suốt dòng chảy lịch sử, đã có không ít trường hợp người dân Trung Quốc chết do ăn phải nấm độc, nhưng "sự diệt vong của chùa Hàn Sơn chỉ trong một đêm" chắc chắn là vụ án thảm khốc và bi thương nhất.  

Thuốc phiện vốn rất đắt, tại sao người nghèo thời nhà Thanh vẫn hút?

Từ Hi Thái hậu đã làm những gì mà nạn hút thuốc phiện của người dân dưới thời mạt Thanh lại trầm trọng đến vậy.

Lịch sử cận đại Trung Quốc là giai đoạn lịch sử đầy nhục nhã, chính sách bế quan tỏa cảng của triều đình nhà Thanh dưới sự tấn công của chiến thuyền và đại bác phương Tây buộc phải thi hành mở cửa, thuốc phiện trở thành hồi ức kinh hoàng, đau thương với người Trung Quốc.

Theo ghi chép trong sách sử, thuốc phiện du nhập vào Trung Quốc từ thời Ung Chính. Đến năm 1773, số lượng thuốc phiện tại Trung Quốc lên đến 6000 hòm, mỗi hòm trị giá khoảng 350 lượng bạc trắng.

Thuốc phiện trong thời kỳ đó là mặt hàng xa xỉ phẩm chỉ lưu hành trong giới quý tộc, nhưng đến khoảng sau thế kỷ 19, công ty Đông Ấn Anh tiếp tục mở rộng diện tích trồng cây thuốc phiện, thuốc phiện tràn vào Trung Quốc với số lượng lớn.

Triều đình nhà Thanh từ xuất siêu thương mại 2600 vạn những năm đầu thế kỷ 19 chuyển thành phải chi ra 3800 vạn năm 1836, sự việc này kéo dài đã dẫn đến phong trào cấm thuốc phiện diễn ra sau này, cuộc chiến tranh nha phiến cũng bùng nổ vì đó.

Song việc buôn bán thuốc phiện vẫn diễn ra rất mạnh mẽ, theo số liệu thống kê của Dân Quốc, đến năm 1932, dân số Trung Quốc khoảng 474 triệu dân, nhưng số người hút thuộc phiện lên đến 80 triệu người, trong đó bao gồm phần lớn tầng lớp dân cư nghèo và giai cấp thấp.

Con số này quả thực khiến người ta phải ngạc nhiên, giật mình, cũng khó tránh khiến người ta phải hoài nghi về độ xác thực, bởi thuốc phiện dù gì vẫn được xem là mặt hàng xa xỉ với mức giá cao trên trời, vậy tại sao dân nghèo thời nhà Thanh lại vẫn có mà hút?

Ảnh minh họa.

Cách làm của Từ Hi - cách làm khiến người đời sau nguyền rủa

Thời gian đầu thuốc phiện du nhập vào Trung Quốc, triều đình nhà Thanh đã hiểu rõ tác hại của nó.

Đến năm 1823, Đạo Quang Đế hạ lệnh cấp dưới nghiêm túc xử lý "Vụ việc thất trách trong kiểm tra thuốc phiện", bên trong có viết: "Khu vực phía đông và phía Tây tỉnh Điền (tỉnh Vân Nam) chưng cất hoa anh túc thành thuốc phiện, bắt buộc phải nghiêm cấm ngay hành động này, Tuần phủ tỉnh Điền phải lệnh cho quan địa phương truyền đạt cho dân chúng, không được phép trồng cây anh túc, việc này phải xử lý tận gốc."

Sau đó, đến khi Lâm Tắc Từ nhậm chức ở Quảng Châu, mới phát hiện ra không thể cấm triệt để được thuốc phiện, trong bản thượng tấu "Phân tích về việc tiền tệ tăng, trừ lừa đảo, mang lại thuận lợi cho dân chúng", ông đã đề xuất như sau: "Nếu đem so sánh hai cái hại, thì dù cho trong nước vẫn có kẻ lén lút trồng thuốc phiện, nhưng tiền bán được vẫn sẽ ở trong phạm vi quốc gia, khác so với đem tiền cho người phương Tây ".

Ông cho rằng, nếu so sánh giữa thuốc phiện nhập từ nước ngoài và thuốc phiện do người trong nước bán, thì ít nhất nếu tự sản xuất trong nước thì tiền sẽ không rơi vào túi người phương Tây.

Các vị đại thần trong triều như Quách Sùng Đào cũng có cùng suy nghĩ như vậy, nhưng dù như vậy thì cây thuốc phiện khi ấy vẫn chỉ được trồng ở vùng đất bụi.

Nhưng đến năm 1858, khi cuộc chiến tranh nha phiến lần thứ 2 nổ ra, cùng với đó là phong trào Thái Bình Thiên Quốc diễn ra mạnh mẽ, một Từ Hi Thái Hậu chỉ lo ngọn không lo gốc lại chẳng suy nghĩ được nhiều như thế.

Bà đã ra tuyên bố chính thức về việc trưng thu thuế với thuốc phiện nhập khẩu. Việc này cũng chính là thể hiện rằng, thuốc phiện được trồng ở các vùng đất bụi trước đây đã được cho phép trồng hợp pháp, cùng với thông báo đó, việc trồng thuốc phiện chính thức trở thành là sóng lan khắp Trung Quốc.

Chính vì trồng thuốc phiện mang lại lợi nhuận to lớn, nên nông dân khắp nơi bỏ việc trồng ruộng, chuyển sang trồng cây thuốc phiện. Bấy giờ sử sách Vân Nam có ghi chép rằng: "Ra khỏi cửa Nam, vòng qua phường Kim Mã Bích Kê, qua đê Nghênh Ân, tiết trời cuối xuân, anh túc nở rộ, mênh mông khắp nơi, phủ kín tầm mắt." Khắp nơi đâu đâu cũng có thể nhìn thấy hoa anh túc.

Còn tại Tứ Xuyên, "hơn 140 châu huyện, trừ một vài vùng biên, chẳng có mấy nơi là không có người trồng thuốc phiện."

Đến cả Quý Châu cũng trở thành tỉnh có số lượng trồng thuốc phiện rất lớn, tính vào năm 1879, lượng thuốc phiện trồng được là 500.000kg thì đến năm 1896 con số đã lên đến 20.000.000kg, chiếm ½ tổng lượng thuốc phiện trồng trên cả nước.

Thuế đất trồng cây thuốc phiện đã trở thành một trong những nguồn thu chính của chính quyền nhà Thanh.

Năm 1908, triều đình nhà Thanh thu được 270 triệu lượng bạc, trong số đó 33.020.000 lượng đến từ loại cây có xuất xứ từ phương Tây này. Con số này quả là khiến người ta nhìn thấy mà giật mình, cách làm "lấy thịt đắp vết thương" (chỉ lo giải quyết trước mắt mà không lo hậu quả về sau) như thế này của Từ Hi đã khiến Trung Quốc ngày càng trở nên lạc hậu, đồng thời khiến bà bị đời sau chỉ trích mãi không thôi.  

Bím tóc thời nhà Thanh: Người từng trải lật tẩy sự thật kinh hoàng

Bím tóc 'phiên bản đời thực' này có lẽ sẽ khiến nhiều người 'ngã ngửa' khi biết sự thật.

Vào thời cổ đại, tóc là thứ cực kỳ quan trọng đối với mỗi người, và nó thậm chí còn được đưa vào thành một hình phạt. Theo đó, những ai mắc lỗi sẽ phải cắt tóc, theo ghi chép lại thì đây là một hình phạt rất nặng.

Tại sao các Quý nhân nhà Thanh khi được phong lên bậc "Tần" lại phấn khích

Những nữ nhân từ cấp bậc Tần trở lên sẽ có những đãi ngộ hoàn toàn khác, điều này khiến họ rất phấn khích khi được Hoàng đế tấn phong.

Hệ thống hậu cung của các triều đại phong kiến Trung Hoa rất khác nhau, sau khi Tần Thủy Hoàng thống nhất đất nước, thay đổi danh xưng Thiên tử thành Hoàng đế, phong cho chính thê của Hoàng đế làm Hoàng hậu. Tuy nhiên, hệ thống phân bậc hậu phi của nhà Tần vẫn chưa hoàn thiện, mãi đến thời Tây Hán mới dần dần hình thành hệ thống thứ bậc tương đối hoàn chỉnh. 

Nhưng dù thế nào thì chính thê của Hoàng đế luôn luôn là Hoàng hậu, có thể nói Hoàng hậu luôn là nữ nhân quyền lực nhất chốn hậu cung. Trên phương diện lễ nghi, Hoàng hậu có thể xem là ngang hàng với Hoàng đế, còn cung nữ, nữ quan, phi tần trong hậu cung đều là tôi tớ của bà. 

Đọc nhiều nhất

Tin mới