Vụ con “vứt” bố ra đường: Người mẹ công bố sự thật

Google News

Cuối cùng bà N.T.Nh. - vợ ông N.V.N. cũng đã lên tiếng giãi bày về hoàn cảnh gia đình và cách ứng xử của các con.

Sau nhiều ngày im lặng, cuối cùng bà N.T.Nh. - vợ ông N.V.N. cũng đã lên tiếng giãi bày về hoàn cảnh gia đình và cách ứng xử của các con.
 
Xuất phát từ tình thương?
 
“Tôi biết việc các con để bố nằm ngoài đường là không tốt, mọi người nhìn vào bảo con bất hiếu, nhưng mọi người đâu có đi sâu vào bản chất bên trong. Sâu xa của vấn đề là xuất phát từ tình thương của con gái với bố, muốn đưa ông về nhà của ông để sống nốt những ngày còn lại.
Ông N. (87 tuổi) vừa ra viện đã bị các con đặt nằm vỉa hè phố Núi Trúc hơn nửa ngày.
Ông N. (87 tuổi) vừa ra viện đã bị các con đặt nằm vỉa hè phố Núi Trúc hơn nửa ngày.
Khi ông ra viện các con gái ruột đưa ông về đây (nhà ở phố Núi Trúc, Đống Đa, Hà Nội – PV), nhưng con dâu dứt khoát không cho ông vào nhà, còn con gái thì dứt khoát không đưa ông về. Tôi ở giữa không biết làm thế nào.

Khi sự việc xảy ra tôi không ra, vì lúc mới đầu tôi đang trong nhà tắm nên cũng không biết gì, tới khi ra đã thấy cửa bị khóa, tôi cũng chẳng ra được nữa. Điện thoại thì hết pin, các con gọi cũng không được.

Nếu có ra tôi cũng chẳng giải quyết được đâu, hai chị em nó cứ rùm beng ở ngoài. Tôi cũng đành để cho các con tự xử lý. Lúc đấy tôi chỉ nghĩ lát rồi thôi, ngờ đâu cả hai cùng căng, chả ai nhường ai, cứ để ông nằm ngoài đường. Ở trong nhà đầu óc tôi quay cuồng, tưởng cũng khụyu rồi.

Hôm đó cũng khổ thân anh con rể, có biết gì đâu, thấy vợ bảo lên nhà chị dâu đợi để cõng ông vào nhà, thế là từ 10h anh ấy đã lên nói chuyện với tôi.

Tới hơn 11h30, khi xe tới thấy vợ vào gọi "anh ơi ra cõng bố vào", nghe vậy anh ấy chạy ra cõng ông, vừa cõng ông tới cửa thì chị dâu đã đứng chắn ngang cửa: "chú L. cứ để ông đấy, không được sự đồng ý của tôi không được đưa ông vào nhà", thế là nó đặt ông ngồi ở vỉa hè.

Rồi hai bên nói ra nói vào, Tổ trưởng dân phố, rồi Công an Phường tới can thiệp, sau đấy mọi người lên phường giải quyết.

Đứng bên ngoài nhìn vào thì bảo con cái bất hiếu, nếu có hiếu thì cứ cho ông vào nhà rồi tính toán sau. Với ngay cả người dưng có hoạn nạn mình vẫn phải cho vào cứu trước rồi tính sau, đằng này lại là bố mình.

Gia đình nhà tôi có nề nếp chứ không phải lăng nhăng, các con đều ăn học tử tế, công việc ổn định, đều trưởng, phó phòng cả, thế mà xảy ra việc rồi mọi người nói chẳng ra sao. Xử sự rất dở, như một gia đình vô học".

Tranh cãi việc đưa bố đi đâu?

[links(right)]Hai tháng ông nằm viện mọi người vẫn vui vẻ, cùng nhau chăm sóc ông. Sau khi ông ra viện lần đầu con trai út với con dâu cả bảo đưa ông vào nhà dưỡng lão, vào 12 ngày rồi, nhưng không có ai chăm sóc ông đi lại bị ngã chảy máu đầu, không thở được, ông lại phải đi cấp cứu.

Khi khỏe viện cho về, lần này không cho ông vào viện dưỡng lão nữa, xa lại không có người chăm sóc, thương ông, các con muốn đưa ông về nhà để tự tay chăm sóc.
Ông N. nằm một mình, còn hai người con gái của ông ngồi phía xa trông.
Ông N. nằm một mình, còn hai người con gái của ông ngồi phía xa trông.
Trước đây, ông có nhà trên Bưởi, ở cùng con trai út, nhưng con út ít khi ở nhà, không ai chăm sóc, nên con gái thứ hai mới đưa ông về chăm sóc từ 6-7 năm nay. Chăm sóc bố vợ thì con rể không hài lòng.

Trước khi đưa ông từ viện về gia đình có họp bàn hai lần, sau các lần họp này mới nảy sinh mâu thuẫn trong nhà về việc sẽ đưa ông về ở đâu, chả ai chịu nghe ai.

Con gái thì muốn đưa ông về nhà ở Núi Trúc để chăm sóc, vì nhà mặt đường nếu ông có làm sao cũng tiện cấp cứu, ông cũng không sống được lâu nên muốn về để chết trên nhà mình, chứ không phải chết ở nhà con rể. Hơn nữa, nhà ở Bưởi đang sửa cũng chưa ở được.
 
Con dâu thì nhất quyết không đồng ý như vậy, vì sợ phải chăm sóc, cứ bảo đưa ông vào viện dưỡng lão. Có đưa về cũng không cho vào nhà, là chủ hộ có quyền cho ai vào, đuổi ai đi.

Không cho bố về, nhưng cháu gái có cả cậu người yêu, chưa cưới xin gì đã cho về ăn ở ở đây từ sau Tết tới nay. Nghịch cảnh thế, nên con gái mới tức.

Hai ông bà mấy chục năm vợ chồng cũng không vui vẻ gì, ông một nhà bà một nhà, mỗi người một con. Ông ốm nặng, bác sĩ bảo chỉ còn sống ngày, sống tháng chứ không sống năm.

Tới phút cuối cùng ông lại muốn về sống ở Núi Trúc, tôi cũng chiều ý, ông về thì tôi sẽ đi chỗ khác. Tôi thấy trước mắt cứ để ông về Núi Trúc theo nguyện vọng của ông. Ông cũng chẳng sống được lâu nữa.

Tôi và cậu con út cũng đã gàn rồi, chị dâu không đồng ý thì cứ đưa ông lên nhà trên Bưởi, tôi ở lại Núi Trúc không phải đảo lộn. Nhưng con gái nhất quyết không nghe. Còn nếu đưa ông về Núi Trúc thì tôi lên Bưởi, nhưng con dâu lại không nhất trí như vậy.

Tôi gàn không người nào nghe, nên khi ông ra viện con gái cứ đưa ông về Núi Trúc, mới xảy ra sự việc. Sau rồi con gái trách tôi bênh con dâu, ông về bà không ra mở cửa, không quát nó. Con dâu lại bảo tôi nghe con gái đưa ông về đây cho chật chội… Cuối chúng giận tôi, chả đứa nào còn nhìn ngó tới tôi nữa.

Con dâu còn bảo nếu các cô ấy đến đây thì đuổi ra đường, con dâu không cho các con tới thăm bà, còn con gái cũng không muốn tới thăm bà.

Từ khi xảy ra việc tới nay tôi mất ngủ, mỗi đêm chỉ ngủ được 2, 3 tiếng, hôm 14/9 tôi đi khám thì phát hiện bị huyết áp cao, tim. Vì sự việc đấy mà tôi sinh bệnh, chứ lâu nay tôi chả có bệnh gì".

Bình luận(0)