Nghệ sĩ Xuân Hinh: Sợ nhất “gà mái gáy“

Google News

"Tôi là nghệ sĩ, nói nhiều nên phải chọn người nói ít hơn mình. Đấy là tiêu chí chọn vợ đầu tiên...".

- Lần lữa mãi, cuối cùng anh cũng thu xếp một buổi gặp tôi khi vừa kết thúc chuyến lưu diễn các tỉnh miền Trung và trước khi đi Canada chỉ vài ngày. Câu chuyện giữa chúng tôi không bàn đến công việc, bởi tôi có tham vọng tìm những lát cắt - rất "đời" từ người nghệ sĩ hài thành danh phía sau ánh đèn sân khấu này.
 
May mà nhà tôi không... nghịch cảnh

Ngoài đời, Xuân Hinh trông ra dáng thể thao, "phong độ" chứ không ẽo ượt như khi hóa thân vào mấy cô gái trên băng đĩa, dù anh vẫn tự nhận "ở quê, tôi được lên lão rồi".

Nói về gia đình, anh mở đầu câu chuyện một cách hào hứng: "Vợ chồng tôi cưới nhau hai mươi năm rồi. Cũng có lúc muốn bà ấy chán mình, đuổi đi để mình được... lấy vợ khác trẻ hơn nhưng có bao giờ bà ấy đuổi đâu? Vẫn cơm lành canh ngọt lắm!". Anh tưng tửng khiến người đối diện không khỏi... giật mình.

Hỏi Xuân Hinh "bí quyết", anh cười: "Bí quyết á? Đơn giản là vợ chồng tôi đoán ý nhau, hiểu nhau là chính. Và để hiểu được nhau thì người nói phải có người nghe".

Để có được cái sự "người nói phải có người nghe" ấy cũng là cả một... quá trình lựa chọn, tìm kiếm của anh. "Tôi là nghệ sĩ, nói nhiều nên phải chọn người nói ít hơn mình. Đấy là tiêu chí chọn vợ đầu tiên. Nếu vợ có nói nhiều thì chỉ nói sau lưng, khi mà mình không nghe thấy thôi. Chứ ai lại chồng nói một, vợ nói hai? Thế người ta gọi là "gà mái gáy" đấy. Sợ nhất là cái đó. Nhưng may mà nhà tôi không... nghịch cảnh", anh hóm hỉnh.

Gặp gỡ, quen biết nhiều, Xuân Hinh cũng nhận ra "khối người rơi vào nghịch cảnh ấy". Và theo anh, để giữ gìn hạnh phúc của mình, không gì hơn là hãy hiểu, nén cái tôi của mình xuống. "Hãy coi đó là số phận, phải hiểu mà điều chỉnh, nhường nhịn nhau. Các cụ vẫn bảo "Thế gian được vợ, hỏng chồng" là gì? Nếu ai cũng thể hiện cái tôi của mình quá thì khó chung sống với nhau lắm. Mà bỏ nhau thì chắc gì đã lấy được người tốt hơn, có khi còn chẳng bằng người cũ ấy", anh bảo.

Trong đầu tôi luôn có... vài viên đạn

"Nghệ sĩ thì trong đầu bao giờ cũng có vài ba viên đạn. Tôi không biết mình có bao nhiêu viên trong đầu nhưng chắc chắn là có", anh ví von. Thấy tôi băn khoăn, anh giải thích: "Đạn ở đây cứ hiểu nôm na là nghệ sĩ thì đôi khi bay bổng, mộng mơ, kiểu nói vậy mà không hẳn vậy, tỏ ra nguy hiểm nhưng thực chất thì... chẳng có gì ấy mà. Vậy nên tôi bảo vợ nếu tôi có "à ơi bay bổng" thì cũng đừng có chấp làm gì".  

Chẳng biết trong đầu Xuân Hinh có "đạn" thật không song cứ nghe cách anh nói chuyện thì cũng đủ... sinh "đạn" rồi. "Kể cũng lạ. Tôi diễn hài như thế nhưng có biết tán gái là gì đâu. Gặp cô nào chỉ... nháy mắt rồi cười thôi.
 
Thế mà lúc mới ra trường, mình chỉ đi chiếc xe đạp lạch cạch nhưng vẫn có mấy cô say mình như điếu đổ ấy chứ. Mình phải chơi trò "giương đông kích tây" để vợ mình gật đầu cưới sớm đấy, không thì mất lâu rồi". 
 
Nghệ sĩ Xuân Hinh.
Nghệ sĩ Xuân Hinh.
Giở chiêu trò trong gia đình là dại
 
Cuộc sống vợ chồng - theo Xuân Hinh - dù có là nghệ sĩ thì cũng rất đời. Cũng giận hờn, trách móc, ghen tuông... đủ mọi cung bậc cảm xúc. Nhất là khi vợ chồng anh gắn bó với nhau từ những ngày cơ cực với căn phòng chỉ 15 - 16m2.

"Bát đũa còn có lúc xô huống hồ là vợ chồng ăn ở với nhau. Đôi lúc cũng hục hặc vì mình đi làm, áp lực công việc khiến mình căng thẳng, về nhà thấy khó chịu là cau có. Nhưng rồi nghĩ lại, tại sao mình tỏ thái độ với những người chẳng làm gì mình? Thế là xí xóa ngay, may mà vợ tôi "không thèm chấp".
 
Cũng có người tưởng tôi là nghệ sĩ hài thì sẽ biết giở chiêu trò ra mà lấy lòng vợ con, nhưng tôi cho rằng giở chiêu trò trong gia đình là dại, dù có là hài hước đi chăng nữa. Bởi cuộc sống gia đình là nơi mình thực là mình nhất, vợ con hiểu mình rõ nhất thì cớ sao phải vác cái mặt nạ vào người?", Xuân Hinh tâm niệm.

Với cách suy nghĩ ấy nên anh có một nguyên tắc bất di bất dịch là "không bao giờ mang hài về diễn ở nhà, dù có là tập đi chăng nữa. Vợ con xem mình diễn thì đã đến rạp. Nhiều khi, mình bận mải với những chuyến lưu diễn, trở về nhà thì phải để cho gia đình đúng với nghĩa của nó, để các con còn tập trung vào học hành".

Có những lúc đi diễn biền biệt, Xuân Hinh vẫn thật sự yên tâm vì có một điểm tựa vững chắc là vợ. Anh nói đến vợ với nhiều hơn cả là sự biết ơn: "Hai mươi năm nay, hầu như chưa lần nào tôi phải động tay chân vào việc nhà như nấu cơm, rửa bát. Không phải vì mình không có thời gian hay coi nhẹ việc gia đình đâu, chỉ bởi... vợ đã làm hết rồi".

Lường hết mọi việc để không bị "sốc"
 
Câu chuyện giữa chúng tôi đôi lúc có khoảng lặng. Ấy là khi anh trải lòng về cha mẹ, về mối quan hệ với con cái. "Tôi rất ấn tượng với câu chuyện dân gian rằng hai vợ chồng nọ cho người cha ăn cơm bằng chiếc bát mẻ. Một ngày, đứa con của họ bảo họ đừng ném cái bát ấy đi để khi cha mẹ già, nó sẽ cho ăn bằng cái bát ấy. Nói thế để thấy rằng, cái gì cũng có nhân - quả. Mình sống với cha mẹ như thế nào thì mai này con mình nó sẽ nhìn vào đó mà noi theo".

Nghĩ vậy nên Xuân Hinh luôn "cố sống thật tốt với các cụ". "Các cụ đi lại chậm chạp, lúc nhớ lúc quên. Mình cứ chiều theo ý các cụ dù đôi khi ý mình khác hẳn. Làm được điều gì tốt cho các cụ thì nên làm. Chứ nếu để các cụ buồn, đổ bệnh nằm viện thì mình lại phải đi trông nom, chăm sóc, thế có phải thiệt cả đôi đường không? Thế nên tôi đi đâu cũng được các cụ quý, chẳng riêng gì họ hàng bên nội hay ngoại", anh phân trần.

Dù luôn tự nhận "mình có tuổi rồi, già duyên già dáng, già đáng đồng tiền, già không phiền đến ai" song anh cũng dè dặt: "Nói thế thôi chứ ai biết ngày sau của mình sẽ thế nào. Vậy nên, cứ lường hết mọi việc mà sống để không bị sốc.
 
Các cụ chẳng có câu "Nhà của bố mẹ là nhà của con nhưng nhà của con thì không phải nhà bố mẹ, "Cơm vợ thì ngon, cơm con thì đắng" còn gì? Lường trước để sống sẽ thấy vui vẻ, nhất là với một người đa sầu đa cảm như mình". Có lẽ vì thế nên "căn nhà vợ chồng tôi ở cũng chia phần cho các con rồi đấy", anh nửa đùa nửa thật.
 
"Tôi là người tình cảm. Có lẽ một phần do anh hưởng bởi "nếp quê" vì người Bắc Ninh vốn trọng chữ tình. Thấy bạn bè buồn, dù chưa biết lý do thì mình đã thấy buồn theo rồi. Trông nom, chăm sóc con chắc cũng hiếm người bằng. Hễ con có chút húng hắng là mình phải đưa đi khám ngay, vì mình toàn tranh phần với vợ. Con ho thì bố lo. Con ốm thì bố cũng phát sốt. Được cái hai đứa ít khi ốm đau nên cũng nhàn", Xuân Hinh chia sẻ.
 
An Nhiên

Bình luận(0)