Có chị nào sắp cưới đến nơi nhưng vì phụ huynh chửi con rể tương lai mà "tạch" luôn cả cỗ bàn không? Hồi trước tôi đi chùa xem bói thấy bảo tình duyên thuận lợi lắm, thế mà có người yêu xong chuẩn bị ăn hỏi thì hết chuyện nọ đến chuyện kia xảy ra khiến cuộc sống của tôi thay đổi chóng mặt. Đến hôm nay thì tôi có nguy cơ quay trở về tình trạng độc thân, nguyên nhân chỉ vì... một đôi dép!
Vốn dĩ tôi không thích lấy chồng sớm, nhìn bạn bè xung quanh "đeo gông" sớm quá tôi thấy sợ. Chồng con nheo nhóc, kinh tế thì eo hẹp, đủ thứ chuyện đau đầu phát sinh ra, rồi mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu, họ hàng nội ngoại các kiểu... Vậy nên tôi lần lữa mãi không chịu kết hôn, bố mẹ phải đem sổ hộ khẩu lên phường dọa xóa tên con gái thì tôi mới chịu đưa bạn trai về ra mắt, chừng 4 tháng sau thì ấn định ngày nạp tài luôn.
Nhà chồng tương lai cách nhà tôi có 50km nên quá trình gặp mặt chuẩn bị cũng nhanh gọn. Bố tôi ưng con rể lắm, khen tửu lượng tốt nên sau này ông có "cạ" để lai rai cùng. Nhà tôi toàn con gái nên bố suốt ngày kêu ca mong "đuổi" tôi đi sớm, năm nay 29 tuổi mới chịu lấy chồng nên bố quyết định tổ chức hẳn vài trăm mâm cỗ cho bõ công chờ đợi!
Hôm qua bên họ nhà trai mang sính lễ qua trước, tôi hồi hộp chờ từ sáng, diện áo dài trắng tinh khôi và trang điểm nhẹ nhàng. Lần đầu tiên trong đời được làm nhân vật chính của sự kiện trọng đại, tôi nhìn bố mẹ rơm rớm đứng ngồi không yên mà thấy thương. Chờ mấy tiếng mới thấy nhà trai sang, vừa kịp giờ lành nên 2 họ tiến hành thủ tục trao sính lễ nhanh chóng, ngồi xuống dự cỗ bàn luôn.
Ăn uống chán chê xong bố tôi say mèm, đòi vác mic chạy ra đường hát. Loanh quanh thế nào ông chạy chân đất vào trong rạp kêu mất đôi dép, mọi người liền nháo nhào đi tìm hộ ông. Đang tìm thì bỗng dưng chồng sắp cưới của tôi từ sau vườn đi lên, kêu gọi mọi người tiếp tục uống rượu. Cả nhà ngó xuống chân anh thấy một thứ quen quen, đúng là đôi dép mới tinh bố tôi mua để dự đám cưới con gái. Mà xui cái là đôi dép dính đầy bùn đất, chắc anh đi vệ sinh ngoài vườn xong không để ý dẫm vào vũng nước rồi!
Biết bố nóng tính nên tôi vội bảo chồng cởi dép ra đưa cho tôi đem đi rửa sạch. Chưa kịp phi tang chứng cứ thì ôi thôi, bố tôi đã bắt quả tang đôi dép nằm trên chân con rể rồi! Chuyện xỏ nhầm dép bình thường cũng chẳng có gì đâu, nhưng bố tôi đang say nên kiểu gì cũng có biến, Y như rằng bố tôi đứng im như phỗng, sau đó vác ghế lên chửi um cả nhà.
- Á à thằng kia, mày dám ăn cắp dép của tao. Biết đôi dép bao tiền không? Tao mua để dành đám cưới con gái tao đấy. Thứ đầu trộm đuôi cướp có cái dép cũng không tha, mày nhìn tao đi chân đất có vui không hả? Mày đứng lại cho tao...
- Ơ bình tĩnh bố ơi, con rể bố mà, con đây mà, bố đừng đánh!
Chồng sắp cưới của tôi cũng say xỉn nên chẳng hiểu mô tê gì, cứ thế 2 bố con đuổi nhau chạy quanh làng. Trời ơi tôi xấu hổ muốn chết, mẹ tôi cũng muối mặt với nhà thông gia! Dù bao người xông vào can nhưng bố tôi vẫn kịp đẩy ngã con rể, lột đôi dép ra rồi đập vào lưng anh mấy nhát, bẩn hết cả cái áo sơ mi chú rể. Tôi mặc áo dài vướng víu quá nên không làm gì được, lại còn xỏ guốc cao, diễn biến sự việc quá nhanh nên cũng chẳng kịp phản ứng.
Một lúc sau khi bố tôi bình tĩnh lại, tỉnh rượu hơn một chút thì ông mới ngồi xuống nói chuyện với con rể tương lai. Cơ mà chuyện ngớ ngẩn nó không dừng lại ở đấy, bố chồng "hụt" của tôi chứng kiến thông gia đánh con trai giữa đường giữa chợ, vừa tự ái vừa tức nên đòi mang sính lễ về không ăn hỏi gì nữa! Tôi và mẹ vội vàng xin lỗi, mong thông gia tha thứ cho sự cố ngoài mong đợi, do bố tôi say rượu mất tỉnh táo nên mới hành động sai. Tuy nhiên nghe bên nhà trai chỉ trích làm căng vấn đề xong, bố tôi đập bàn đứng dậy quát lớn:
- Không cưới xin gì nữa, dẹp hết đi! Không tôn trọng nhau được thì giải tán!
Tôi hoảng quá vội bảo chồng sắp cưới nói đỡ vài câu xoa dịu không khí, ngờ đâu anh cũng bực tức đứng dậy nói một câu khiến cả họ nhà tôi ngỡ ngàng:
- Thôi, anh thấy bố anh nói đúng, bố em say vào chẳng biết phân biệt đúng sai gì, có mỗi đôi dép cũng làm ầm lên. Thế sau này nhà có công to việc lớn gì để bố em quyết thì hỏng. Thôi để anh về suy nghĩ lại.
Nói xong nhà trai lục tục kéo nhau về, bố tôi sĩ diện bắt họ xách hết 7 mâm lễ đi không thèm lấy cái nào! Từ hôm qua đến giờ chồng tương lai cũng không nói thêm gì nữa, tôi cảm giác bất lực chả làm được gì. Mà rõ nguyên nhân sự việc nó rất nhảm nhí, chẳng lẽ tôi lại thành gái ế vì một đôi dép?