Chuyện về 1 tiểu hòa thượng bị người đời ghét bỏ
Tại một ngôi chùa nhỏ, vô cùng tồi tàn, có một tiểu hòa thượng quỳ dưới chân Phật mà khóc: "Thưa Đức Phật tối cao, lần nào con theo sư phụ xuống núi hóa duyên cũng bị người đời ghét bỏ. Họ bảo con là hòa thượng hoàng, chỉ biết đi lấy tiền của thiên hạ.
|
Ảnh minh họa. |
Hôm nay trời lạnh cắt da cắt thịt, con cũng xuống núi hóa duyên, nhưng chẳng 1 ai mở cửa cho con cả. Con và sư phụ có một nguyện vọng xây được một ngôi chùa trăm gian, chuông kêu không dứt. Nhưng lòng người không hướng Phật, có lẽ ước vọng ấy chỉ là trong mơ mà thôi".
Chăn làm cho người ấm hay người làm cho chăn ấm?
Bất chợt Phật tổ hiện lên, mỉm cười nói: "Hôm nay trời trở gió, tuyết rơi dày, con có lạnh không?" Tiểu hòa thượng run rẩy nói: "Hai chân con lạnh cứng lên rồi".
Phật tiếp: "Vậy con hãy lên giường chui vào trong chăn đi". Tiểu hòa thượng làm theo lời dặn. Một lúc sau, Phật hỏi: "Giờ con đã ấm hơn chưa?" Tiểu hòa thượng trả lời: "Ấm lắm, như được nằm dưới ánh mặt trời ạ".
Phật ôn tồn: "Chăn bông để trên giường rất lạnh, nhưng có người vào năm, nó sẽ trở nên vô cùng ấm áp. Con nói xem, chăn làm cho người ấm hay người làm cho chăn ấm?" Tiểu hòa thượng không suy nghĩ, nhanh nhảu đáp: "Đương nhiên người làm cho chăn ấm lên rồi".
Phật tiếp: "Nếu vậy, tại sao ta lại ấm lên, ta đắp chăn để làm gì?" Thấy tiểu hòa thượng không mỉm cười được, Phật mỉm cười: "Chăn không làm ta ấm lên, nhưng có thể giữ được hơi ấm cho ta. Người tu hành cũng như người nằm dưới chăn bông dày, còn chóng sinh là chiếc chăn bông dày đó. Chỉ cần một lòng hướng thiện, chăn dù lạnh đến đâu cũng sẽ được người làm ấm lên, và chiếc chăn ấy cũng giúp chúng ta ấm lên, an yên mà ngủ phải không nào?"
Kết cục
Tiểu hòa thượng nghe xong lời phật dạy, chợt tỉnh ngộ. Từ hôm sau, chú đều chăm chỉ xuống núi hóa duyên, tuy vẫn nghe nhiều lời nguyền rủa, nhưng không còn giữ hận thù ở trong tim nữa. Thay vào đó, luôn mỉm cười đối đãi với tất thảy chúng sinh với một tấm lòng rộng lượng từ bi. Theo thời gian, tăng nhân theo nhiều hơn, khách thập phương tìm đến bái lạy, ngôi chùa nhỏ ấm dần hương khói, lòng người hướng Phật ngày một nhiều.
Bài học
Con người sống trên đời, ai cũng mong cuộc đời mình thuận buồm xuôi gió, vận khí tươi sáng, hạnh phúc viên mãn, và đặc biệt được mọi người mến mộ. Nhưng trên đời, thứ khó đạt được nhất chính là lòng người, dù vàng bạc chất cao như núi, nhưng nếu không dụng tâm, thì cũng không thể đạt được ý nguyện. Sống, muốn được nhận lại trước hết hãy biết cho đi. Như vậy, mới có thể gặp hung hóa cát, gặp dữ hóa lành. Tạo phúc cho thiên hạ, thiên hạ mới để phúc cho.