![]() |
| Đại văn hào Shakespeare. |
Tuy nhiên, trong xã hội thời bấy giờ, mối quan hệ hôn nhân cho dù có tồi tệ đến mức nào thì cả hai đều phải duy trì cho tới cuối cuộc đời mình. Do vậy, ông đã lựa chọn phương án sống ly thân với vợ. Sau khi cặp song sinh chào đời, ông đã một mình rời quê lên Luân Đôn. Những tưởng tượng và thể nghiệm về tình yêu của ông như trong những tuyệt tác sau này hầu hết đều là ở bên ngoài cuộc hôn nhân với Anne.
Yêu người khác giới
Các nhà nghiên cứu cho rằng, có thể tìm thấy khát vọng tình yêu ở khắp nơi trong các sáng tác của Shakespeare . Từ cặp đôi Romeo và Juliet cho tới Antony và Cleopatra,… tất cả chỉ là hình ảnh vang vọng của những khát khao và lý tưởng về tình yêu. Ngoài kịch, ông còn viết rất nhiều thơ tình. Và cũng như kịch, thơ của ông không kém phần phức tạp mà mãnh liệt. Chính trong thơ, ông đã hé lộ nhiều điều về con người thật của mình.
Trong một bài thơ sonnet được nhiều người coi như là bản tiểu sử của Shakespeare, ông đã viết về mối quan hệ phức tạp giữa một người thanh niên trẻ và một người phụ nữ da đen. Người thanh niên trẻ tuổi này chính là bá tước Southampton. Hai bài thơ dài của Shakespeare viết vào các năm 1593 và 1594 đều là dành tặng cho bá tước này. Vị bá tước này cả ngày chỉ dành thời gian vào việc xem kịch, rất ghét chuyện kết hôn, thậm chí đã từ chối hôn sự với cháu gái của một đại thần của nữ hoàng, khiến gia đình bị phạt 5.000 bảng. Vì vậy, người nhà bá tước đã nhờ ông viết thơ khuyên nhủ anh ta.
Trong bài thơ này, Shakespeare không những không khuyên vị bá tước trẻ tuổi bớt tự yêu bản thân mình, ngược lại còn nói với anh ta rằng, tự kỷ là chưa đủ, cần phải thường xuyên soi gương để gương mặt xinh đẹp kia có thêm một phiên bản tuyệt đẹp nữa. Tiếp đó, ông nói với bá tước rằng: “Không người phụ nữ nào có thể cưỡng lại được sự hấp dẫn của anh, không để cho anh nắm giữ sự trong trắng của họ”.
Vấn đề chính là mặc dù khuyên những người trai trẻ “chiếm giữ sự trong trắng của phụ nữ”, song Shakespeare lại say đắm chính chàng trai trẻ này. Bởi lẽ, vẻ đẹp của chàng ta không chỉ khiến phụ nữ run rẩy mà cả đàn ông cũng hoa mày chóng mặt. Trong thơ, ông viết rằng: “Anh có khuôn mặt của một cô gái, do chính tạo hóa đã tạo ra. Anh vừa là tình nhân vừa là tình lang của ta …”.
Giữa vị bá tước trẻ tuổi và người phụ nữ da đen đã xảy ra chuyện gì? Người phụ nữ da đen kia thực chất là ai? Cho tới nay người ta vẫn chưa thể trả lời được. Tuy nhiên, có một điều chắc chắn, bài thơ này đã ngầm thể hiện rằng: ông say mê một người đàn ông, tuy nhiên người đàn ông này không thuộc về ông. Ông vẫn có ham muốn với phụ nữ, song lại cực kỳ ghét phụ nữ.
Rất nhiều năm sau đó, khi những dục vọng đã đi qua, Shakespeare dần trở nên bình lặng hơn với cuộc sống. Vào một ngày năm 1610, ông rời khỏi Luân Đôn, trở về bên cạnh người vợ mà mình đã lạnh nhạt từ lâu. Trước khi chết, ông đã viết một bức di chúc, để lại toàn bộ tài sản của mình bao gồm đất đai, vườn cây, trang trại cho con gái cả.
Cô con gái nhỏ chỉ được Shakespeare để lại cho một chiếc bát bằng bạc mạ vàng. Nguyên nhân là Judith đã khiến ông thất vọng vì kết hôn với người đàn ông kém tuổi mình, lại còn có con với người phụ nữ khác. Đối với người vợ đã gắn bó với mình suốt 34 năm, ông cũng chỉ viết vỏn vẹn một câu trong di chúc của mình: “Để lại cho vợ tôi chiếc giường tốt thứ hai của tôi cũng như những vật dụng trên đó”.
TIN BÀI LIÊN QUAN



