Tôi sinh 2 đứa con trong bệnh viện, đến ngày xuất viện mới dám báo tin vui cho bà ngoại. Tôi sợ bà lo lắng phải lặn lội từ quê lên phố phục vụ con cháu.
Không muốn bà nào phải vất vả chăm sóc cháu, chồng tôi quyết định thuê người giúp việc. Vợ chồng tôi mỗi người cố gắng 1 chút để các bà không phải nặng gánh vì con cháu.
Tôi luôn mong muốn mẹ có tuổi già được nghỉ ngơi an nhàn hưởng thụ như bao người già khác. Nhưng thực tế lại trái ngược với mong ước của tôi.
Do kinh tế khó khăn nên vợ chồng anh trai tôi không có tiền mua nhà ra ở riêng, phải sống cùng với bố mẹ. Trong vòng 9 năm, anh chị liên tiếp sinh 3 đứa con. Hiện tại, đứa con nhỏ nhất chưa đầy 6 tháng tuổi mà chị dâu đã phải đi làm.
Hôm chủ nhật vừa rồi, tôi đưa các con về nhà ngoại nghỉ hè. Suốt mấy ngày ở lại chơi, tôi thấy thương mẹ vô cùng. Đứa con út của chị dâu rất bám bà nội, không theo mẹ.
Những lúc bà ăn uống hay đi vệ sinh cũng phải bế cháu đi theo. Cứ ngơi bế là bé lại khóc và hét đòi bà. Đêm đến bé ngủ với bà mà không theo mẹ. Nhìn bà hơn 70 tuổi rồi mà nửa đêm phải lọ mọ dậy pha sữa cho cháu mà tôi thương.
Từ việc ăn uống, tắm rửa hay đưa các cháu đi đều do bố mẹ tôi đảm nhận hết. Còn anh chị đi làm từ sáng đến tối, về chỉ việc ngồi vào bàn ăn.
Ở nhà ngoại chơi có mấy ngày mà tôi bức xúc chịu không nổi khuyên mẹ buông bỏ tất cả, ra phố ở với vợ chồng tôi.
Nhưng mẹ nói vợ chồng anh trai tôi đi kiếm tiền cực lắm, bố mẹ mà không hỗ trợ chăm sóc cháu làm sao anh chị yên tâm đi làm. Mẹ nói cố gắng vài năm nữa, khi bọn trẻ lớn thì tuổi già sẽ được an nhàn.
Mẹ kể chị dâu là người biết nghĩ, tháng nào cũng biếu ông bà mỗi người 2 triệu. Nhờ số tiền đó mà bố mẹ được sống thoải mái hơn, không mang tiếng ăn bám các con. Mẹ bảo tuổi già, sức khỏe yếu làm gì ra được số tiền lớn như thế.
Thương mẹ lắm nhưng tôi chẳng biết phải giúp bà thế nào nữa mọi người ạ?