Từ ngày cô em chồng tên Ngọc đưa con về nhà ngoại chơi, tôi ngày càng căng thẳng hơn bởi cảm giác như mình là người giúp việc không công cho gia đình chồng.
Từ bố mẹ đến vợ chồng tôi, ai cũng đi làm hằng ngày, chỉ có mỗi mẹ con Ngọc ở nhà. Thế nhưng em ấy không làm bất kỳ việc gì, suốt ngày mở máy tính ra chơi hoặc "buôn dưa lê" qua điện thoại. Nếu trời mưa thì Ngọc chỉ cất mỗi quần áo của bản thân, con nhỏ và bố mẹ, còn đồ của vợ chồng tôi hay của các cháu thì Ngọc lùa vào một góc, coi như xong.
|
(Ảnh minh họa)
|
Việc chợ búa, cơm nước, giặt giũ, lau dọn đều một tay tôi làm. Những hôm tôi phải tăng ca về muộn, cho dù lúc đó đã 19h-20h thì cả nhà cũng xem ti vi hay chơi điện thoại đợi tôi về nấu nướng bằng được. Tôi than phiền với chồng là Ngọc quá lười biếng, cứ ỷ vào con nhỏ mà không chịu nấu nướng. Chồng tôi bảo nói nhỏ thôi kẻo đến tai mọi người, họ sẽ bảo chị dâu khó tính, hẹp hòi, tị nạnh với em.
Vì muốn yên ấm cửa nhà nên tôi luôn cố gắng làm hết những việc không tên như dậy sớm phơi quần áo cho cả nhà, quét sân, lau nhà, chuẩn bị bữa sáng cho mọi người..., khi xong việc thì đã đến giờ chở con đi học và đi làm.
Có lẽ do lao lực quá, cả tuần nay tôi bị bệnh nằm bẹp một chỗ không thể hầu hạ được gia đình chồng nữa. Đến lúc này thì tôi mới nghe thấy tiếng bố chồng càu nhàu mắng Ngọc: “Lấy chồng thì về nhà chồng mà ở, con ở đây cả nửa năm rồi đấy, sao chẳng thấy nhà nội bên đó đoái hoài vậy?”.
Ngay sau đó là tiếng chồng tôi gọi điện cho em rể, bảo về đón mẹ con Ngọc. Vì loa mở to nên mọi người đều nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người. Em rể bảo không thể chấp nhận nổi người vợ ăn rồi ôm điện thoại, bảo làm gì cũng cãi, không coi bố mẹ chồng ra gì. Em rể nói nếu Ngọc không thay đổi tính nết thì không có cửa quay về nhà chồng.
Nghe được những lời đó mà tôi bàng hoàng. Thì ra em ấy bị nhà nội đuổi trả về, vậy mà nhiều tháng nay gia đình không ai biết gì, cứ nghĩ em ấy về quê ngoại chơi.
Ngay sau đó mọi người khuyên Ngọc làm việc chăm chỉ và đối xử tốt với bố mẹ chồng, từ bỏ cái tính đỏng đảnh lười làm để quay về với chồng. Nào ngờ Ngọc nói là lấy chồng cực khổ em ấy không thích, cứ ở nhà mẹ đẻ có cái ăn và không phải làm vất vả.
Dù cho mọi người có mắng chửi đi nữa, Ngọc vẫn không chịu quay về nhà chồng. Điều này khiến tôi thật sự lo lắng, vừa lo cho em vừa lo cho mình. Nếu em ấy ở đây thì tôi quá khổ rồi. Hầu hạ cả đại gia đình chồng với sự ấm ức, chắc chắn hai vợ chồng tôi sẽ càng lục đục. Tôi không biết phải khuyên bảo Ngọc thế nào để em ấy chịu về nhà chồng nữa?