Tặng sinh nhật mẹ, nào ngờ bị bà đem vứt vào thùng rác

Nếu không biết được sự thật đó thì có lẽ giờ đây tôi vẫn còn đang ngồi trách móc mẹ.

Bố tôi mất sớm, mẹ cứ ở vậy mà nuôi tôi một mình. Ngày tôi theo nhà chồng lên thành phố, mẹ lủi thủi ở quê trông nom ngôi nhà cũ. Mẹ không biết chữ nhưng hàng ngày vẫn cẩn thận lau chùi từng quyển sách mà ngày còn sống bố hay đọc mẹ nghe.
Tôi nghe kể mẹ lấy bố vì một lý do muôn thuở: con gái đến tuổi lấy chồng. Mẹ không biết tình yêu là gì, bị gia đình ép lấy bố dù cả hai chưa một lần gặp mặt. Đến khi mẹ tôi cảm nhận được chút hương vị hạnh phúc của hôn nhân, thì bố tôi đột ngột bệnh nặng qua đời.
Mất đi trụ cột chính của gia đình, mẹ xin đi làm công nhân xây dựng. Dù có nhiều người ngỏ lời muốn lấy mẹ, hứa hẹn sẽ nuôi hai mẹ con nhưng mẹ vẫn chọn con đường vất vả. Mẹ dạy tôi cách sống độc lập, mẹ mắng lũ bạn xấu khi chúng trêu chọc tôi là đồ không có bố. Chỉ tiếc, tôi đã lớn lên mà bỏ quên phần ký ức của một thời tươi đẹp đó.
Tôi học xa nhà, làm xa nhà và lấy chồng cũng xa nhà. Hôm kia là sinh nhật mẹ, tôi tức tốc tranh thủ chút ngày nghỉ cuối tuần chạy về thăm mẹ.
Đã gần 3 năm tôi chưa về nhà. Trên tay cầm hộp bánh gato còn mới, tôi đẩy chiếc cổng sắt cũ kĩ bước vào sân vườn. Tôi cất tiếng gọi nhưng không có ai đáp lại. Đang định chạy ra đầu làng tìm mẹ thì điện thoại kêu, phía công ty yêu cầu tôi phải lập tức quay về vì có chuyến công tác gấp. Tôi đành đặt chiếc bánh lên tấm phản, từ trong túi lấy ra mẩu giấy và chiếc bút, viết cho mẹ vài dòng rồi rời đi.
Hai hôm sau, tôi trở lại thì phát hiện chiếc bánh gato hôm trước đã bị mẹ thẳng tay vứt vào thùng rác. Nhìn hộp bánh vẫn còn nguyên, tôi có chút chạnh lòng. Tôi cũng chỉ vì công việc, vì bất đắc dĩ nên mới bỏ đi như vậy. Mẹ có không thích hay có giận dỗi thì cũng không nên làm tổn thương tấm lòng của tôi như thế.
Tôi hối hận vì để mẹ già mà vẫn phải sống cô đơn một mình.
Tôi hối hận vì để mẹ già mà vẫn phải sống cô đơn một mình. 
Dù không vui nhưng tôi vẫn cố giữ biểu cảm bình tĩnh. Tôi hỏi thăm mẹ qua loa, gửi mẹ ít tiền rồi xin phép ra về. Khi xe khách sắp rời đi, chợt tôi nghe có tiếng ai đó gọi với tên mình. Tôi nhận ra anh Huân nhà hàng xóm, tay đang cầm một giỏ trứng gà hớt hải chạy đằng sau. Anh nói rằng, vì tôi đi vội quá nên mẹ chưa kịp gói cho ít đồ. Mẹ nhờ anh đuổi theo để gửi nó cho tôi.
Tôi cảm ơn anh, định lên xe thì anh nói với theo: "Lần sau em về nhớ mang cho mẹ một chiếc bánh khác nhé. Hai hôm rồi bà đợi em về nên nhất quyết không cho ai đụng vào. Nào ngờ trời nóng bánh hỏng mất, bà xót quá chỉ biết đem vứt. Bà sang nhà anh than thở, rầu rĩ bao lâu mới nguôi ngoai được chút đấy".
Mắt tôi cày xè. Hóa ra tôi đã trách nhầm mẹ. Mẹ luôn yêu thương tôi như vậy, lẽ nào tôi còn không biết. Tôi hối hận vô cùng, nhưng không thể không rời đi. Mẹ già rồi mà vẫn phải sống một mình cô đơn. Cả một đời tần tảo vì con nhưng sau cùng lại chẳng có đứa nào ở bên chăm sóc. Phận làm con gái lấy chồng xa, tôi chỉ có thể để mẹ ở vậy, xót xa lắm nhưng cũng không biết nên làm thế nào.

Các con à! Mẹ không phải là osin!

Mẹ thương con nhớ cháu, muốn tuổi già được sum vầy bên các con, nhưng đừng vì thế mà biến mẹ thành... osin!

Ngày mẹ lên sống cùng các con, bắt đầu là ngày mẹ con dâu có bầu. Con dâu nghén quá nên các con về đón mẹ lên để chăm sóc. Mẹ vui mừng lắm. Tuổi già rồi cả một đời chăm sóc các con còn không kể công thì đâu xá gì một vài việc cỏn con khi mà mẹ thực sự muốn được gần con, gần cháu. Nhưng cũng bắt đầu từ đấy, mẹ cảm thấy mình thật khó để "thích nghi".
Cac con a! Me khong phai la osin!
 Ảnh minh họa.

Bé trai 18 tháng tuổi nguy cơ mù cả hai mắt

Căn bệnh sacom cơ vân hốc mắt khiến bé Hải Đăng bị hỏng mắt phải, nguy cơ di căn sang mắt trái nếu không được chữa trị kịp thời.

Bé Nguyễn Hải Đăng là con trai út của vợ chồng anh Nguyễn Văn Thắng (sinh năm 1984) và chị Phạm Thị Lý (sinh năm 1989), trú tại thôn Ba Thượng, xã Yên Minh, huyện Ý Yên, tỉnh Nam Định. Vừa lọt lòng mẹ chưa lâu, bé đã mắc phải căn bệnh sacom cơ vân hốc mắt (một dạng ung thư phần mềm). Tính mạng và tương lai phía trước của bé đang rất cần tới sự giúp đỡ của quý bạn đọc.
Bé Hải Đăng phải gánh chịu nỗi đau khi mới vài tháng tuổi
 Bé Hải Đăng phải gánh chịu nỗi đau khi mới vài tháng tuổi

Cho đi cái ngàn vàng, gái trẻ "chết đứng" khi bạn trai gửi thiệp mời cưới

Tôi và anh yêu nhau được 3 năm, tình cảm ngọt ngào hạnh phúc. Những tưởng tình yêu như vậy sẽ viên mãn nhưng tình cảm con người có thể đổi thay, lòng người thì càng đáng sợ.

Ngày chúng tôi yêu nhau, anh đã hứa với tôi sẽ mang lại cho tôi hạnh phúc viên mãn, sẽ dùng cuộc đời này để chăm sóc tôi. Tôi hết lòng tin tưởng và yêu thương anh. Anh còn nói, bố mẹ anh vô cùng dễ tính, lúc nào cũng tôn trọng tình cảm của con trai mình.

Đọc nhiều nhất

Tin mới