Tôi thuộc thế hệ gen Z, lấy chồng khi đang học đại học năm 3. Hồi đó nhiều người cứ nghĩ tôi cưới “chạy bầu” nhưng thật ra không phải. Vì chữ “yêu” làm mờ lý trí mà tôi quyết lấy chồng bằng được bất chấp bố mẹ can ngăn.
Nói thêm về hai bên gia đình, trên tôi có một anh trai đã lấy vợ và hiện anh chị đang sống cùng bố mẹ. Còn nhà chồng, bố mẹ cũng sinh được hai người con, trên chồng tôi còn có một chị gái đã đi lấy chồng.
Sau cưới, vợ chồng tôi sống chung với bố mẹ chồng, vì nhà ông bà ở thành phố lại rộng, cộng thêm chúng tôi chưa có điều kiện mua nhà nên về đó sống luôn. Chồng đi làm còn tôi tiếp tục học tiếp cho xong để lấy tấm bằng tốt nghiệp.
Sau 2 năm cưới, tôi mới có một bé trai, hiện đã được 1 tuổi rồi. Ông bà hai bên cũng đủ ăn đủ tiêu nên vợ chồng tôi không phải lo nghĩ gì cả, tiền ăn hàng tháng vợ chồng tôi có gửi cho bố mẹ chồng nhưng ông bà không lấy. Vì vậy tôi không đưa tiền cho ông bà nữa, thay vào đó mỗi tháng tôi sẽ thanh toán tiền điện nước, mua những thứ đồ dùng lặt vặt trong nhà.
Tôi lấy chồng sớm, lên xe hoa vào năm 3 đại học. (Ảnh minh họa)
Nói chung cuộc sống hôn nhân của tôi khá ổn, dù sống chung với nhà chồng. Tôi được chồng yêu thương, quan tâm, còn mẹ chồng khá tâm lý. Nhưng thực sự tôi rất hối hận khi lấy chồng sớm như vậy, vì tôi và bố chồng rất hay bất đồng quan điểm, cộng thêm tôi thấy có lỗi với bố mẹ ruột khi chưa báo đáp được chút gì mà đã bay đi. Bố chồng tôi khá cổ hủ, có phần bảo thủ và gia trưởng, cho nên trong nhà mẹ chồng tôi không có tiếng nói, việc gì cũng phải nghe theo lời ông.
Cuối tuần rồi mẹ ruột tôi gọi điện tới, bảo bà bị ốm. Phần vì cuối tuần, phần vì cũng lâu chưa về nhà ngoại nên tôi xin phép bố mẹ chồng về chăm mẹ ruột 2 hôm, tới chủ nhật sẽ về để thứ 2 đi làm. Nào mà ngờ bố chồng lại gạt phắt đi, không cho tôi về với lý do con gái đã đi lấy chồng thì phải lo cho nhà chồng trước.
- Đừng có hở tí là chạy về nhà ngoại, người ngoài không biết lại tưởng nhà này làm gì có lỗi nên con dâu mới hay chạy về nhà ngoại. Với lại nhà cửa đất đai sau này bố mẹ cũng để lại cho hai đứa, thì hai đứa phải có trách nhiệm với cái nhà này.
Lúc đó, tôi thẳng thắng nói rõ quan điểm của mình luôn:
- Con nghĩ con trai hay con gái thì đều phải có trách nhiệm như nhau, bố mẹ ốm thì con cái phải chăm sóc không kể trai hay gái. Còn tài sản của bố mẹ, muốn cho ai hay làm gì là tùy bố mẹ, kể cả bố mẹ không cho thì chúng con vẫn phải có trách nhiệm như vậy. Còn bố mẹ con đẻ con ra, nuôi nấng con thành người. Dù con có đi lấy chồng, về nhà mình rồi thì con vẫn phải có trách nhiệm với ông bà như anh chị dâu con.
- Con không thể lo cho bố mẹ con được. Con về làm dâu thì phải lo cho bố mẹ chồng. Bố mẹ con đã có anh chị ở nhà lo. Ở gia tòng phụ, xuất giá tòng phu. Sau con con lớn thì con mới hiểu được những lời bố nói hôm nay.
Nghe bố chồng nói vậy tôi không muốn nói gì thêm nữa, tôi không trách ông nhưng trong lòng thấy chua xót lắm. Tôi thương bố mẹ, từ lúc đi học rồi lấy chồng, đến lúc sinh con rồi ông bà vẫn luôn hi sinh và bao dung cho tôi, ủng hộ tôi trong mọi quyết định, vậy mà giờ đây mẹ ốm tôi cũng không lo được gì.
Giờ đây tôi chỉ có thể hỏi thăm sức khỏe của mẹ qua những cuộc điện thoại, gửi thêm chút tiền về cho anh chị, nhờ anh chị chăm sóc mẹ hộ rồi nhờ chồng lựa lời nói chuyện với bố để dịp nào về nhà ngoại sau. Ngoài cách này liệu còn cách nào khác để bố chồng tôi thay đổi suy nghĩ cổ hủ đó không?