"Chúng ta ly hôn đi, có lẽ anh và em khó mà chung sống tiếp được nữa", Mạnh thở dài nói với Uyên.
Dù hai người vừa cãi nhau một trận nảy lửa xong nhưng lúc này anh rất bình tĩnh. Thực ra suy nghĩ ly hôn đã trở đi trở lại trong đầu anh không ít lần. Lúc yêu nhau êm ả là thế, về sống chung anh mới nhận ra mình và vợ ngày càng khó hòa hợp.
"Được", Uyên rành rọt đáp lời chồng. Mạnh viết đơn, Uyên ký ngay lập tức. Căn nhà này vợ chồng Mạnh góp tiền mua sau đám cưới, Uyên không muốn ở nên cô dọn đồ đạc về nhà ngoại.
Lúc ấy là đầu giờ chiều. Mạnh cầm tờ đơn có chữ ký của Uyên, khóa trái mình trong phòng làm việc. Uyên lạch cạch dọn đồ, đóng gói đồ đạc. Đến tối Mạnh mới ra ngoài thì Uyên đã không thấy bóng dáng đâu. Nhìn căn nhà vẫn như thế nhưng trong lòng Mạnh chợt thấy quạnh quẽ, trống vắng.
Bụng réo vang vì đói, Mạnh xuống bếp xem còn gì ăn được không. Mạnh vừa mở cửa bếp ra thì lập tức ngửi được mùi thịt kho thơm nức. Anh hấp tấp mở lồng bàn ra, không ngờ trong mâm có rau xanh và bát canh chua đã nấu sẵn. Thêm nồi thịt kho vẫn nóng hôi hổi trên bếp, cơm trong nồi đã chín, chỉ cần xới ra bát là có bữa tối giản dị nhưng vô cùng ngon lành.
Mạnh thẫn thờ, không thể tin được trước khi xách hành lý về nhà ngoại, Uyên vẫn có thời gian nấu cơm tối cho anh. Quan trọng hơn, hiện tại hai người đã ký đơn, việc gì cô phải chăm lo bữa cơm cho anh nữa?
Bữa ấy, Mạnh ăn sạch mâm cơm vợ để lại. Ngày hôm sau anh không đi nộp đơn như kế hoạch trước đó của 2 người. Chẳng hiểu sao anh đột nhiên lại nghĩ, cứ từ từ vài hôm nữa vẫn được.
Những ngày sau đó, Mạnh chỉ còn cách ăn quán hoặc về úp mì tôm lót dạ tạm. Vào lúc ấy anh bất giác lại nhớ những bữa cơm vợ nấu.
Ngay từ hồi yêu nhau Uyên đã ngày ngày làm cơm cho Mạnh mang đi ăn trưa. Cô bảo ăn ngoài không hợp vệ sinh lại chẳng ngon và đủ dinh dưỡng bằng tự làm. Thế là hàng ngày Mạnh qua chở Uyên đi làm, trên tay cô bao giờ cũng có 2 hộp cơm cho 2 người. Để chuẩn bị được bữa trưa như thế, anh biết Uyên phải dậy rất sớm. Nguyên việc nghĩ cách đổi món và cân bằng dinh dưỡng cũng đủ nhức đầu chẳng phải đùa.
Sau khi kết hôn Uyên chưa bao giờ lơ là chuyện chăm lo cho chồng. Đến mẹ anh còn khen Uyên nức nở. Anh vốn là "công tử bột" được bố mẹ cưng chiều, mẹ anh chỉ sợ con trai lấy vợ phải chịu khổ. Song vào tay Uyên thì bà hoàn toàn yên tâm.
Uyên không quá xinh đẹp hay kiếm ra nhiều tiền nhưng sự săn sóc, quan tâm dành cho anh thì luôn tràn đầy. Kể cả khi 2 người đã quyết định đường ai nấy đi, cô vẫn nấu cơm cho anh. Chỉ hành động nhỏ ấy đủ cho thấy tấm lòng và tình nghĩa Uyên dành cho Mạnh thế nào.
1 tuần đã trôi qua, trở về nhà Mạnh khao khát hơn bao giờ hết được nhìn thấy bóng dáng Uyên. Anh nhận ra bản thân trước nay chỉ thản nhiên nhận săn sóc của Uyên mà chưa đáp lại được bao nhiêu. Thậm chí anh còn so sánh cô với người phụ nữ khác khi cô không được ngọt ngào, nũng nịu với chồng.
Thật ra con người chẳng ai là hoàn hảo cả. Uyên có khuyết điểm và anh cũng vậy. Chỉ cần đôi bên nhường nhịn và bao dung cho nhau, cùng với tình yêu và sự chân thành vun đắp, chẳng có chuyện gì là không thể vượt qua.
Mạnh càng ngày càng nhận thức mãnh liệt một điều, trong cuộc sống hiện đại này, có một người phụ nữ nguyện vì anh mà vào bếp nấu nướng hàng ngày, ấy là cái phúc mà anh may mắn có được.
Bếp luôn đỏ, ngôi nhà luôn ấm áp, là nơi để mỗi người trở về, bỏ lại sau cánh cửa bao bon chen, mưu tính. Những bữa cơm giản dị nhưng hợp khẩu vị làm nên thứ gọi là "tổ ấm". Những thứ phù phiếm, hào nhoáng bên ngoài có thể làm người ta vui trong phút chốc nhưng chỉ có "nhà" mới mang lại sự bình yên cả đời.
Bàn tay vợ có thể không sơn sửa sành điệu, thậm chí còn có vết chai thô ráp nhưng đôi bàn tay ấy mới luôn chăm lo cho gia đình, vào bếp nấu nướng chẳng bỏ ngày nào. Vòng tay vợ không thơm mùi nước hoa đắt tiền nhưng vòng tay ấy lại sẵn sàng dang rộng ôm chặt người đàn ông của họ lúc khó khăn, hoạn nạn.
Mạnh quyết định rồi, từ giờ phải hạ thấp cái tôi của mình xuống. Nhưng trước hết anh cần làm một việc đã. Anh rút điện thoại gọi cho Uyên, dịu dàng nói: "Anh vẫn chưa nộp đơn đâu. Bây giờ anh xé đi, được không vợ".
Nhận được câu trả lời từ Uyên, Mạnh vô thức cười ngoác tới tận mang tai. Anh vội vã đi tắm, cạo râu, vừa làm vừa hát vang nhà. Phải chỉnh trang thật ngon lành, còn đi đón vợ về chứ!
Việc nấu ăn có khó khăn và vất vả không? Có chứ! Nếu không tin, bạn hãy thử vào bếp mà xem. Vì thế, nếu một người phụ nữ dù bận rộn với công việc nhưng vẫn chăm chỉ mỗi ngày sửa soạn những bữa cơm tươm tất cho bạn, nghĩa là cô ấy yêu bạn rất nhiều. Đừng bao giờ bỏ lỡ một người phụ nữ như vậy!