Hai năm vợ chồng ngắn ngủi
Vẫn chưa nguôi ngoai nỗi thương nhớ chồng, chị Nguyễn Phương Oanh (SN 1990, Mỹ Đình, Hà Nội) kể cho chúng tôi nghe về mối duyên phận ngắn ngủi nhưng vô cùng đẹp đẽ của chị và chồng – anh Nguyễn Văn Chính (SN1989, Chương Mỹ,Hà Nội).
Chị Oanh nhớ lần đầu gặp gỡ của hai vợ chồng là tại một phiên chợ. Dường như khi đó cả hai anh chị đều trúng tiếng sét ái tình, bởi chỉ sau đó 1 tháng, anh Chính ngỏ lời muốn cưới chị làm vợ. Nhưng cuộc hôn nhân khi đó của hai anh chị vấp phải sự phản đối quyết liệt từ hai bên gia đình. Bởi trước khi nên duyên cùng anh Chính, chị Oanh đã có một đời chồng và cậu con trai 7 tuổi.
Gia đình nhà trai lo lắng việc chị Oanh đã có con riêng, trong khi anh Chính lại là traitân lần đầu lấy vợ. Đằng nhà gái, bố mẹ chị Oanh cũng không dễ dàng gì chấp nhận bởi họ lo lắng, con gái mình lỡ đi thêm bước nữa lại thêm mộtlần đau khổ.
|
Ảnh minh họa. |
Nhưng rồi tình yêu của họ đã vượt lên trên tất cả. Tháng 3/2017, cả hai về chung một nhà. Chị Oanh tâm sự rằng, chị quyết định lấy anh cũng bởi sự mạnh mẽ, che chở của anh Chính dành cho chị. Ở bên anhchị luôn cảm thấy an toàn. Cuộc sống vợ chồng của họ thêm viên mãn hơn khi cả gia đình cùng chào đón cô con gái đầu lòng giờ đây đã 14 tháng tuổi.
Rồi chẳng lâu sau đó, chị Oanh lại có tin vui khi đang mang bầu đứa con bé bỏng 9 tuần tuổi. Cậu con trai 7 tuổi của chị Oanh sống cùng hai vợ chồng, điều may mắn là anh Chính hết mực yêu thương cậu bé. Ngược lại, cậu nhóc cũng luôn coi anh Chính như cha ruột, lúc nào cũng quấn quýt với anh.
Họ đã dự định cùng nhau làm rất nhiều việc nhưng chưa kịp thực hiện thì anh Chính đã rời bỏ cuộc sống bởi một tai nạn giao thông thảm khốc. “Lúc còn sống, anh ấy luôn ao ước đưa vợ con vào Nam chơi một chuyến nhưng chưa kịp đi… Bọn chị còn định mở rộng cửa hàng…”, chị Oanh nghẹn ngào kể lại.
Cũng vì cuộc sống mưa sinh mà 2 năm lấy nhau số ngày ở cạnh nhau của anh chị có thể đếm rõ trên đầu ngón tay. Tuần nào nhiều nhất, họ cũng chỉ gặp nhau 2 lần. Vì hoàn cảnh gia đình quá khó khăn nên hàng ngày, anh Chính thường cùng em trai bán vịt quay ở gần bến xe Yên Nghĩa rồi lại đi xe máy về Chương Mỹ ngủ qua đêm.
Còn chị Oanh bán vịt ngoài chợ gần nhà ngoại ở Mỹ Đình và về đó sinh hoạt. Dù cuộc sống vợ chồng ngắn ngủi và có nhiều vất vả nhưng chị Oanh chưa một lần hối hận vì đã đồng ý làm vợ anh. “Chị vẫn thường cảm ơn trời đất vì sau cuộc hôn nhân trước, chị đã gặp được người thương mình thật lòng”.
Gia đình anh Chính khó khăn, bố và anh trai chồng đều bị bệnh tâm thần bẩm sinh, ông nội chồng bị tai biến nằm liệt giường nhưng chị Oanh vẫn rất mực thương yêu. 2 vợ chồng cứ nghĩ lấy nhau rồi sẽ chung sức làm ăn, đỡ đần bố mẹ 2 bên nội ngoại và chăm sóc con cái nhưng không, cuộc đời đúng là chẳng ai có thể tính trước được điều gì.
Cuộc điện thoại cuối cùng
Đêm 6/3, sau một cuộc nhậu với bạn bè, anh Chính điều khiển xe máy về nhà ở Chương Mỹ. Chuyến đi ấy làm chị Oanh thấp thỏm lo âu. Cách 25 phút, chị lạiđiện thoại nhắc chồng nhưng rồi chuyện không may vẫn chẳng thể tránh nổi. 0h45 phút, một cuộc điện thoại không phải từ anh Chính gọi đến báo một tin sét đánh ngang tai.
Từ Mỹ Đình, chị Oanh đi thẳng về viện Đa khoa Chúc Sơn (Chương Mỹ). Anh Chính nằm đó, đôi mắt đã nhắm nghiền, chẳng thể mở ra nhìn chị Oanh thêm một lần nào nữa. Không chấpnhận để mất chồng, chị Oanh xin chuyển và lên Bệnh viện Đa khoa Hà Đông. Kết quả xét nghiệm rất xấu, ác sĩ khuyên gia đình nên cho anh về. Chị Oanh tiếp tục đưa anh lên BV Việt Đức và kết quả vẫn chỉ như vậy.
Gia đình nói nên để anh về, ra đi cho thanh thản nhưng chị Oanh cứ nấn ná thêm vài giờ. “Chị không muốn cho anh về, khi đó mọi việc diễn ra quá nhanh chị chưa thể chấp nhận được. Nếu ở bệnh viện, ít nhất được cấp cứu, được chăm sóc,trái tim anh vẫn còn đập”, chị Oanh nghẹn ngào.
Sau 1 ngày về nhà thở oxy, sức khỏe anh Chính khá lên. Chị Oanh đưa anh từ Chương Mỹ trở lại Việt Đức. Tuy nhiên, do đi đường xa, sức khỏe anh lại xấu đi và sau đó thì não chết hoàn toàn. Ở bệnh viện, đồng tử anh Chính giãn ra, tim và phổi đều cần sự can thiệp của máy móc mới có thể duy trì được. Khi đó, Bác sĩ thông báo bệnh nhân Nguyễn Văn Chính đã chết não, không còn nhận ra những người thân đang đứng bên cạnh: Bố mẹ già, em trai và vợ.
Lúc đó, cán bộ của Trung tâm Điều phối ghép tạng quốc gia gặp chị Oanh, chia sẻ một vài điều về hiến tạng. Nhận được lời đề nghị của cán bộ Trung tâm ghép tạng, chị Oanh suy nghĩ rất lâu, bởi trước đó chị và mẹ đẻ cũng đã có dự định sau khi chết sẽ hiến tạng cứu người.
Và sau đó, người đầu tiên mà chị Oanh gọi hỏi ý kiến là mẹ đẻ của chị: “Sau khi nghe tôi nói, bà đồng ý và giục tôi đồng ý”. Nhưng không phải ai cũng quyết định nhanh được như thế. Mất một khoảng thời gian để Oanh thuyết phục gia đình chồng. Bởi chị Oanh hiểu, không ai là người muốn con mình bị động dao kéo khi đã qua đời. Cùng với đó là những vấn đề tâm linh khác sau khi anh mất nữa.
“Khi đó, tôi đã nói với bố mẹ rằng người mất thì cũng sẽ về với đất mẹ, nội tạng của chồng còn rất tốt, có thể cứu được 5-6 người khác, thì tại sao không hiến chứ? Vậy là bố mẹ chồng đồng ý. Và hơn hết chị nghĩ rằng việc anh ấy hiến tạng là định mệnh. Anh ấy muốn chia sẻ sự sống với người khác nên mới “muốn” quay lại bệnh việnViệt Đức lần 2”, chị Oanh cho biết.
Sau khi gia đình đồng ý, anh Chính được đưa vào chăm sóc đặc biệt, chờ mổ lấy tạng. “Lúc đó, một y tá nói với chị, có nhiều bệnh nhân khi vào phòng đặc biệt này sẽ tốt lên, tăng điểm sống và dần dần còn có thể cứu được. Vậy là tôi hy vọng ghê lắm. Vào đến phòng đó, sau khi dùng các loại thuốc, cơ thể anh hồng hào trở lại, đẹp đẽ như lúc còn khỏe. Tai nạn chỉ gây tổn thương vùng não còn toàn bộ cơ thể anh vẫn lành lặn”.
Đã ký vào đơn đồng ý hiến tạng chồng nhưng đến khi chứng kiến những điều kỳ diệu ấy xảy ra, chị Oanh lại yêu cầu các bác sĩ dốc sức cứu anh Chính. 5 bệnh nhân nguy kịch đang chờ mổ ghép tạng phải tiếp tục chờ thêm. Cứ 6 tiếng 1 lần, các bác sĩ lại test lại điểm sống và não bộ của Chính nhưng kết quả lần nào cũng là không còn một mạch máu nào hoạt động.
Mong một lần được gặp những người được ghép tạng
Đến sáng ngày 9/3, anh Chính được đẩy vào phòng mổ lấy tạng. Khoảnh khắc kíp bác sĩ thông báo rút ống thở, chị Oanh nắm chặt tay anh, đưa bàn tay ấy áp lên bụng mình. Ở đó, có giọt máu của anh chưa đầy 2 tháng đang lớn lên từng ngày. Rồi khi ống thở được rút, các bác sĩ và gia đình đứng cúi đầu một phút mặc niệm.
Cánh tay chị Oanh buông khỏi tay anh Chính, bóng dáng anh khuất dần sau phòng mổ lấy tạng. Đó là lần đầu tiên chị Oanh cảm thấy bất lực tột cùng vì dù đã cố gắng cách nào, anh Chính vẫn không thể tỉnh lại. Bởi trước đó, gần 2 ngày từ sau khi xảy ra vụ tai nạn thảm khốc, anh Chính liên tục được bác sĩ tiên lượng xấu và dự đoán, cái chết là điều chắc chắn 99,9%.
Nhưng trong suốt khoảng thời gian ấy, dù tất cả gia đình có thể tin vào kết luận này thì chị Oanh vẫn không tin. Bất chấp thang điểm sống của anh Chính chỉ là 3/100, chị Oanh vẫn kiên trì đưa anh đi từ viện này đến viện khác, từ quê quay lại Việt Đức vì mong anh có thể sống, dù chỉ là 1-2 ngày.
“Chồng chị khi nằm trên giường bệnh, tay chân chỉ bị xước nhẹ, vẫn lành lặn thì ai là người có thể nghĩ được anh sẽ ra đi. Những lúc đó chị ước gì có thể đánh đổi 30 năm tuổi thọ của mình chỉ để cho anh 1-2 năm sống tiếp. Cho dù anh không làm được gì, có thể bị liệt, nằm trên giường... nhưng chỉ cần anh còn sống thì đó là động lực to lớn nhất với mẹ con chị”, chị Oanh giãi bày.
Sau khi cánh cửa phòng mổ lấy tạng đóng lại, cuộc sống của anh Chính kết thúc nhưng sự sống của nhiều người khác được bắt đầu. Nội tạng của anh Chính sau đó đã cứu được 5 người trong đó, gan của anh được chia ra để ghép cho hai người là một bé 8 tuổi và một 49 tuổi.
Đây cũng là lần đầu tiên ở Việt Nam lá gan của người hiến được chia làm hai. Sau sự việc, nhiều người vẫn không ngừng chỉ trích, nói rằng: chị Oanh bán tạng chồng. Họ nói anh đã về đến nhà, chờ ra đi thanh thản thì lại bị vợ đẩy quay lại bệnh viện để bán tạng kiếm tiền. Có người lại xôn xao nói chị hiến tạng thế để được nhận trợ cấp, để được người nhận tạng hỗ trợ nuôi con…
Mặc cho những lời gièm pha, chị Oanh chưa từng một lần hối hận về quyết định của mình bởi chị biết: “Người ngoài họ không thể hiểu được việc mình hiến tạng chỉ là tình nguyện cứu người mà thôi, đâu có nhận được tiền bạc.
Hơn nữa, chị biết rằng, nếu anh mất mà có thể cứu được 5 người thì chắc ở thế giới bên kia, anh cũng vui lắm. Chị nghe người ở trung tâm ghép tạng nói 5 người nhận tạng từ anh đang phục hồi tốt. Nhiều lúc chị chỉ mong gặp họ 1 lần, không phải để nhận lời cảm ơn mà chỉ để biết, một phần cơ thể anh có khỏe không, có bình an không!