Thời Trung Cổ đã được đánh dấu là một thời điểm không may mắn để được sinh ra và mọi người đều đồng thuận rằng con người nghèo nàn, thức ăn ôi thiu, mọi thứ đều bẩn thỉu. Thế nhưng, thời kỳ này được biết đến là con người đã tạo ra một số xu hướng kỳ lạ,vui nhộn và đáng kinh ngạc nhất trong lịch sử nhân loại.
1. Tòa án dành cho động vật
Cuộc sống ở thời Trung Cổ có thể rất khó khăn, và điều này không chỉ áp dụng cho con người. Tất cả các loại động vật từ vật nuôi đến côn trùng đều bị đưa ra xét xử nếu bị nghi ngờ vi phạm pháp luật. Có hồ sơ về ít nhất 85 phiên tòa xét xử động vật diễn ra thời Trung Cổ và những câu chuyện khác nhau từ bi kịch đến phi lý, như được mô tả trong cuốn sách "Truy tố hình sự và trừng phạt động vật" của EP Evans (EP Dutton và Công ty, 1906).
|
Tòa án thời Trung Cổ dành cho động vật |
Những kẻ phạm tội hàng loạt nhất là lợn, bị buộc tội và kết án vì nhai các bộ phận cơ thể và thậm chí ăn thịt trẻ em. Hầu hết đều bị kết tội và bị kết án tử hình bằng cách treo cổ hoặc bị thiêu trên cọc. Năm 1386, một con lợn bị kết án được mặc áo gilê, găng tay và đeo mặt nạ người để hành hình.
Vào năm 1474, một tòa án đã kết luận một con gà trống phạm tội “không tự nhiên" lại đẻ trứng.
Một con lừa là nạn nhân của những cuộc tấn công tình dục không mong muốn đã được tuyên bố vô tội sau lời đề nghị mạnh mẽ từ một tu viện tuyên bố nó là một con vật có đức tính tốt và cư xử tốt.
2. Thời trang nam khác thường và xu hướng khoe cơ thể
Quần áo cực kỳ quan trọng đối với giới thượng lưu thời Trung Cổ, vì nó là cách thể hiện sự giàu có. Do đó, nhiều xu hướng thời trang khác thường đã tràn qua châu Âu, chẳng hạn như giày dài, mũi nhọn dành cho nam giới. Những đôi giày có tuổi thọ càng cao, thì sự giàu có của người mang nó càng đươc thể hiện. Một số đôi giày quá dài nên chúng phải được gia cố bằng xương cá voi.
Những người đàn ông cuối thế kỷ 14 rất thích khoe cơ thể của mình qua những bộ quần áo mỏng manh và hở hang. Họ thường mặc những chiếc áo chẽn ngắn cũn cỡn với quần bó, loại quần có một chiếc túi được gắn vào mặt trước có đệm để nhấn mạnh vẻ nam tính của họ.
|
Người Trung Cổ thích là cưới, không cần xin phép |
3. Hôn nhân không cần xin phép
Phần lớn các cuộc hôn nhân của tầng lớp thượng lưu thời Trung Cổ hiếm khi vì tình yêu, mà là vì lợi ích chính trị và xã hội. Và phụ nữ hầu như không có tiếng nói trong xã hội. Trên thực tế, đàn ông và đàn bà được cho là đã sẵn sàng cho việc kết hôn ngay khi cơ thể của họ bước vào tuổi dậy thì, ở độ tuổi 12 đối với bé gái và 14 tuổi đối với bé trai.
Các cặp đôi không cần xin phép kết hôn. Họ có thể làm điều đó trong chốc lát bằng cách hoàn toàn đồng ý, dẫn đến hôn nhân trên đường phố, dưới quán rượu hoặc thậm chí trên giường. Điều này có nghĩa là khá khó để chứng minh với mọi người rằng họ đã thực sự kết hôn.
Chuyện cô dâu được gia đình bế lên giường không có gì lạ. Hành động "giường chiếu" không được coi là một khoảnh khắc thân mật, mà là một hành động cần được quan sát bởi các nhân chứng.
4. Tình yêu ở tòa án
Như đã đề cập, hầu hết các cuộc hôn nhân thời Trung Cổ của tầng lớp thượng lưu thường là những cuộc hôn nhân không tình yêu được thiết kế hoàn toàn vì lợi ích tài chính và xã hội. Vì vậy, các quý tộc thời Trung Cổ đã thỏa mãn ước muốn lãng mạn của mình bằng mối tình ở tòa án.
Đám cưới này được diễn ra trước sự chứng kiến của các thành viên tòa án và các cặp đôi có các hành động quá khích như nhảy múa, thậm chí là nắm tay nhau.Tuy nhiên, quan hệ tình dục bị nghiêm cấm. Tình yêu ở tòa án rất phổ biến ở thời kỳ này.
|
Người Trung Cổ rất coi trọng cái chết |
5. Ly hôn bằng chiến đấu
Các cặp đôi ở Đức thời Trung Cổ đã không lãng phí thời gian khi giải quyết các mâu thuẫn của họ. Thay vì chỉ tranh cãi như bất kỳ cặp đôi bình thường, họ đã lên sàn đấu. Xét xử bằng chiến đấu đơn lẻ là một cách phổ biến để giải quyết bất đồng, và khi hai vợ chồng đánh nhau, có những hạn chế kỳ lạ, chẳng hạn như người chồng phải đứng trong một cái hố với một tay sau lưng, trong khi vợ anh ta chạy xung quanh với một bao tải đầy đá.
6. Khuôn mặt không lông mày, lông mi
Trong khi ngày nay nhiều phụ nữ chi tiền để làm nổi bật lông mi của họ, thì điều đó hoàn toàn khác ở thời Trung Cổ. Vì trán được coi là điểm trung tâm của khuôn mặt nên phụ nữ cắt bỏ lông mi và lông mày để làm nổi bật nó. Một số người còn nhổ hết tóc để thấy rõ khuôn mặt trái xoan hoàn hảo.
7. Chết cũng phải đẹp
Con người trong thời Trung Cổ rất bận tâm đến cái chết, điều này có thể hiểu được nếu bạn xem xét xã hội sùng đạo vào thời điểm đó và thực tế là nhiều người đã trở thành nạn nhân của “Cái chết Đen”.
Cái chết được lên kế hoạch để ra đi được yên bình. Người sắp chết nên chấp nhận số phận của họ mà không tuyệt vọng. Nhiều bức tranh thời Trung Cổ nổi tiếng về việc các tu sĩ và thánh nhân chấp nhận những vụ giết người tàn bạo với họ trong sự thanh thản, bình tĩnh.
8. Đá bóng không luật
Nước Anh thời Trung Cổ đã có bạo lực đám đông liên quan đến thể thao trước khi môn thể thao này phổ biến toàn cầu.
Những gì ngày nay chúng ta coi bóng đá là bạo lực, hỗn loạn và thậm chí chết người thì ở thời Trung Cổ liên quan đến rất nhiều người chơi, có thể diễn ra khắp làng và thường không phải là quả bóng được đá, mà là của đội đối phương. Một cuốn sách quy tắc cho "bóng đá Shrovetide" liệt kê rằng, bất kỳ phương tiện nào có thể được sử dụng để ghi bàn. Năm 1314, Vua Edward II quyết định cấm trò chơi này.
9. Gà trống đội mũ
Những người giàu thời Trung Cổ rất thích ăn đồ ăn bày trên những con thiên nga. Một món ăn được yêu thích nhất trên bàn ăn là chú gà trống được đội mũ và cho nó cưỡi lên mình một con lợn.
10. Lễ hội của những kẻ ngốc
Nhiều người ở châu Âu thời Trung Cổ đã cùng nhau tham gia Lễ hội của những kẻ ngốc vào đầu tháng Giêng. Giống như hầu hết các lễ hội Cơ đốc giáo, được truyền cảm hứng từ một lễ hội ngoại giáo – Saturnalia, những quan chức được tôn trọng nhất đổi chỗ cho những người thấp kém nhất, những người hầu gái phục vụ trở thành chủ nhân…
Mặc dù ban đầu lễ hội này dự định chỉ giới hạn trong các sảnh linh thiêng của các nhà thờ, nhưng người dân thường tổ chức các cuộc diễu hành, biểu diễn truyện tranh, hát các bài hát náo nhiệt và tất nhiên, uống rượu đến mức quá chén.