Vợ anh vừa xinh đẹp vừa giỏi giang nhưng chỉ ở nhà nội trợ. Và anh luôn miệng chê vợ nhạt. Anh bảo tôi lạ lẫm, độc đáo và cuốn hút còn tôi thấy anh nam tính, hấp dẫn. Tôi có một anh chồng thành đạt nhưng liên tục đi công tác xa.
Chúng tôi yêu nhau gấp gáp, bản năng và cuồng nhiệt. Tuần nào anh cũng lấy cớ đi họp để gặp tôi. Về phía tôi thì chồng đi xa nên chẳng phải báo cáo hay vắt óc suy nghĩ lí do tự nhiên “biến mất”. Gặp nhau thường xuyên là vậy nhưng mỗi ngày, tôi và anh dành đến 2 tiếng để gọi điện và nhắn tin cho nhau. Tôi tin vào khả năng che giấu của anh còn anh thoải mái nhắn gửi yêu thương cho tôi vì biết rõ “đối tác” của mình (tức chồng tôi) đang cách xa vợ cả ngàn cây số.
Sau mỗi lúc gặp tôi, anh trở về với cô vợ trẻ còn tôi thì cô đơn trong căn nhà trống lạnh. Những lúc như thế tôi luôn nghĩ đến anh, có nhiều khi tôi nổi đóa ghen tuông với vợ anh. Tôi muốn gọi điện cho anh để trách giận nhưng ngẫm đi ngẫm lại, tôi lại cố kìm nén vì chẳng phải tôi mới là người thứ 3 xen vào mái ấm của anh hay sao? Tôi ôm nỗi ghen tức này để buông giọng hơn dỗi lúc gặp anh, rằng anh là kẻ “mặt dày”, đã có vợ kề bên thì còn gặp tôi làm gì nữa!
Anh xuê xoa nỗi giận của tôi bằng cái ôm thật chặt. Nằm trong vòng tay anh với cơ ngực cuồn cuộn, căng phồng và rắn rỏi đó, tôi nào nhớ được gì. Tôi chỉ biết yêu anh thôi, yêu không toan tính, không nghĩ đến ngày mai. Tôi xác định ở bên anh phút giây nào là quý phút giây ấy và không biết chúng tôi sẽ phải rời xa nhau lúc nào.
|
Ảnh minh họa. Nguồn internet. |
Tôi là phụ nữ còn nghĩ được vậy; anh thì lại khác. Một lần đang kề vai bên anh, tôi nghe anh thủ thỉ: “Em sinh con cho anh nhé!”. Tôi ngạc nhiên và gạt phắt: “Không bao giờ! Em không điên!”. Nghe tôi nói vậy, anh không giận mà nài nỉ thêm: “Đi mà! Anh muốn được sinh con với em. Anh muốn chúng mình có con chung…!”.
Tôi cười lớn, vò tóc anh cho anh tỉnh ngộ và nói như quát: “Anh nghĩ sao mà nói vậy! Chẳng phải anh đã có vợ đẹp, con khôn rồi sao?”.
Anh đáp: “Đó là chuyện khác, nhưng anh thích có con với em!”.
Chủ đề này được nói qua nói lại thêm vài câu nữa khiến tôi muốn nổi khùng. Còn anh vẫn điềm đạm với quan điểm: “Em cứ suy nghĩ đi! Anh muốn có con với em và anh sẽ chịu trách nhiệm với con của chúng mình!”.
Vì câu nói đó mà nhiều đêm tôi nằm trằn trọc không thể nào chợp mắt. Rõ ràng vợ anh trẻ đẹp, khả năng sinh nở bình thường. Tôi cũng có gia đình riêng phải chăm lo. Mối quan hệ của chúng tôi là giấu giếm, ngoài luồng. Vậy tại sao anh lại có ý nghĩ… quái gở như vậy được? Thế chẳng phải anh quá liều lĩnh sao! Khi yêu anh, tôi không nghĩ sẽ đi đến đâu. Tôi yêu anh, đơn giản chỉ là thế thôi.
Tôi cũng không bao giờ có ý nghĩ sẽ bỏ chồng để đến với anh. Còn anh, chắc hẳn chẳng mảy may suy nghĩ bỏ vợ. Vậy sao anh cố tình muốn tôi sinh con cho anh? Là do anh quá tham lam và coi tôi như một công cụ “nhân giống” của anh hay sao?
Và rồi, sau một lần chủ quan “gặp gỡ” không an toàn, tôi hốt hoảng phát hiện mình có thai. Định bụng bấm máy cho anh tìm hướng giải quyết nhưng sau đó tôi khựng lại. Nói làm gì khi cách giải quyết cuối cùng vẫn là bỏ đi. Tôi mang trong mình giọt máu của anh và nếu biết được chuyện này, một người vẫn thích tôi sinh con, có khi anh bắt tôi giữ lại nên cuối cùng tôi chọn cách im lặng.
Lúc ấy, tự nhiên tôi nghĩ nhiều về chồng, về đứa con trai 5 tuổi của tôi. Tôi là một phụ nữ, một người mẹ sao lại có thể có cách sống sa đọa đến chừng này? Chỉ vì xa chồng ư? Xa chồng thì đã có con khỏa lấp nỗi cô đơn rồi, tại sao tôi có thể đạp đổ mọi giá trị đạo đức để đi yêu một người đàn ông khác ngoài chồng mình cho được? Tôi phải chấm dứt tất cả, kết thúc tất cả tại đây, trước khi mối quan hệ đó gây cho tôi chuỗi bi kịch của sự đổ vỡ….
Tôi đã quyết định đi “giải quyết” một mình. Khi thủ thuật vừa tiến hành xong, điện thoại của tôi rung lên. Tôi cầm máy và thấy tên anh hiện rõ. Nỗi đớn đau, nỗi xót xa và sự cô đơn làm tôi òa khóc. Anh gặng hỏi lí do vì sao, tôi buột miệng bảo: “Em xin lỗi anh. Em vừa đi bỏ đứa con của chúng mình”.
Anh tra vấn tôi đang ở đâu để anh đến nhưng tôi tắt máy. Tôi không muốn gặp anh, không muốn nhìn thấy anh nữa. Tôi muốn chấm dứt…
Gọi điện liên tục cho tôi không được, anh nhắn tin bảo muốn gặp tôi để nói chuyện, tôi cũng không trả lời. Tôi trốn biệt trong bốn bức tường nhiều ngày mà nặng lòng suy nghĩ. Và tôi lại mất ngủ. Hai giờ sáng, điện thoại tôi rung lên và đầu dây bên kia là anh, giọng nặng chịch hơi men.
Anh không nghe tôi nói lời nào mà trách giận tôi liên tiếp: “Tại sao em lại bỏ con anh? Tại sao? Anh muốn con anh được sống, được sinh ra! Sao em độc ác đến vậy!...”.
Những câu buộc tội của anh gào lớn qua điện thoại làm tôi run rẩy. Có lẽ anh đang một mình ở một quán rượu nào đó, nhậu đến say mềm rồi gọi cho tôi. Tôi chỉ nói một câu xin lỗi rồi lặng im nghe anh xỉ vả, trách giận. Phải, tôi đáng bị lên án lắm. Đáng lý ra tôi không nên có mối quan hệ quá sâu đậm với anh. Đáng lý ra chúng tôi nên dừng lại ngay khi lửa yêu vừa nhen nhóm.
Và giờ đây là hạn định cuối cùng của mối quan hệ này. Từ mai, tôi sẽ không gặp anh nữa. Tôi nhắn cho anh một tin dài để nói lời ly biệt rồi quăng điện thoại vào ngăn kéo. Anh tìm mọi cách để gặp và thuyết phục tôi hãy cho anh cơ hội để yêu và chăm sóc tôi nhưng tôi không đồng ý….
Chúng tôi đã chia tay nhanh như cách đến với nhau và yêu nhau vậy. Tôi buồn và vẫn nhớ về anh. Người ta nói rằng: “Là phụ nữ dẫu yêu thương vẫn chừa lối cho mình!”. Tình yêu tôi dành cho anh, mãi mãi là tình yêu cháy bỏng nhưng tôi đã chọn lựa cách cất giấu nó ở nơi sâu nhất của trái tim. Tôi chỉ có thể làm như vậy, không thể khác…