Tôi đã kết hôn được 10 năm. Tôi không phải là người đàn ông đẹp trai hay trăng hoa, lại không có địa vị. Càng không phải là người chồng người cha tồi. Vậy mà lúc nào vợ cũng suy đoán, lập luận theo cách riêng của mình để rồi căn vặn, tra hỏi, dằn vặt làm khổ tôi vô cớ.
Sáng nào tôi dắt xe ra khỏi nhà là vợ đã ghi số km trên xe máy và đặt tôi trong tầm kiểm soát. Trong một ngày làm việc vợ điện thoại cho tôi rất nhiều lần bằng máy bàn, để chứng minh là tôi đang làm việc tại công ty, tôi rất xấu hổ với đồng nghiệp.
|
Ảnh minh họa. |
Hàng ngày vợ kiểm tra số km xem ngoài đường đến công ty tôi có còn đi đâu nữa không, sau đó sẽ đến kiểm tra điện thoại. Mỗi khi có cuộc họp kết thúc muộn hơn so với dự kiến là vợ bắt phải trình bày lý do. Để từ chối lời mời của đồng nghiệp về ăn cơm với vợ khó khăn, hổ thẹn lắm.
Vợ không tạo điều kiện cho công việc của tôi nhưng lúc nào cũng đòi hỏi tôi phải lo được cơm áo gạo tiền nuôi sống gia đình. Tiền của tôi vợ giữ, thời gian của tôi thì vợ quản lý. Tôi thấy mình như là tù nhân giam lỏng, chính sự đa nghi, ngờ vực của vợ đã làm cho cuộc sống gia đình thêm nặng nề, căng thẳng và đầy áp lực.
Thật lòng đôi khi tôi không muốn trở về nhà vì sợ phải sống trong sự dằn vặt, tra xét của vợ. Tôi mệt mỏi lắm rồi. Cuộc sống vợ chồng đã trở thành địa ngục bởi những cơn ghen không duyên cớ của vợ. Ghen ở bất cứ đâu, với bất cứ người nào. Đôi khi tôi chỉ muốn che mặt lại, trốn tránh ở một xó xỉnh nào đó, mà nơi đó chỉ toàn bóng tối để khỏi phải gặp gỡ với bất cứ một người nào trên thế gian này.
Tôi đã chịu bạo lực tinh thần như thế 10 năm. Bây giờ thì tôi chán vợ và chán cả bản thân mình. Cuộc sống của tôi thực sự bế tắc. Tôi chưa đủ can đảm để ly hôn vì nghĩ thương hai đứa con. Tôi không biết phải làm sao đây?.../.