Thời gian gần đây tôi thấy chồng mình lạ lắm, anh hay đi sớm về muộn. Tôi hỏi thì chỉ nhận được câu trả lời ngắn gọn của anh: “Công ty dạo này lắm việc quá em ạ”.
Cùng chồng gây dựng sự nghiệp bao năm, tôi hiểu được điều đó nên rất thương chồng. Tôi tự nhủ phải quan tâm anh nhiều hơn bởi chồng chính là trụ cột trong nhà.
Công ty truyền thông do chính tôi và anh xây dựng lên, cùng nhau trải qua khó khăn mới có được như hôm nay. Thời sinh viên, lúc đó còn đang yêu, chúng tôi đã ấp ủ hoài bão mở công ty riêng. Sau này, khi đã lấy nhau được 3 năm, vợ chồng tôi mới biến giấc mơ thành hiện thực. Khi công ty đi vào hoạt động ổn định, tôi lui về hậu phương để chăm sóc gia đình.
Hôm qua, tôi làm cơm trưa, đích thân mang cơm lên công ty cho chồng. Bình thường tôi cũng hay nấu ăn cho anh mang lên văn phòng nhưng không hiểu sao nay anh từ chối. Vì vậy tôi định tạo bất ngờ cho anh.
Thế nhưng khi đứng trước phòng làm việc của chồng, tôi chết lặng khi nghe thấy tiếng động bên trong. Hóa ra, lợi dụng giờ ăn trưa, khi các nhân viên khác ra ngoài hết, chồng tôi cùng nữ thư ký của anh đã lén lút làm ra việc đồi bại. Anh đã phản bội tôi.
Hai hàng nước mắt lăn dài trên má không ngừng. Cục nghẹn ứ ngay cổ họng khiến lồng ngực tôi bắt đầu thổn thức. Nhưng tôi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, lau nước mắt, quay ra phía văn phòng làm việc cố tình nói lớn: "Mọi người chăm ghê, trưa rồi không đi ăn cơm à, mà còn làm việc cật lực thế?".
Câu nói của tôi đã đánh động cho cặp đôi đang chim chuột kia. Đến khi tôi bước vào họ giống như sếp và thư ký đang bàn luận công việc mà thôi.
Thấy tôi, cô thư ký kia đứng dậy định đi ra ngoài. Ả ta không quên nịnh bợ: "Ôi chị, lâu lắm mới lên công ty. Bọn em rất nhớ chị đấy nhé. Mà anh khéo chăm thật. Chị em ngày càng trẻ và xinh ra".
Ả nói xong định chuồn lẹ thì tôi cầm tay kéo lại: “Ngồi yên đấy em, lâu rồi chị em mình chưa gặp nhau hàn huyên mà”.
Sau đó tôi quay sang chồng: “Em mang cơm cho anh nhưng lại mải xem một cảnh hay nên hộp cơm rơi rồi, em ném luôn vào thùng rác, nhưng xem ra chồng em cũng ăn rồi phải không?”.
Chồng tôi chột dạ nhưng vẫn tỏ ra vui vẻ nói: “Anh ăn rồi, sau em không cần phải mang lên đây đâu, vừa mệt lại vừa nắng nóng, anh thương lắm”.
Tôi ngắt lời chồng: “Em không lên đây sao biết có cảnh hay, nhân viên làm việc cả trưa anh chẳng cho nghỉ ngơi gì cả... À em lên đây để hỏi anh loại thuốc nào diệt ruồi. Dạo này nhà mình có ruồi, nó bay linh tinh rồi đậu vào những chỗ người ta đã che đậy cẩn thận”.
Chồng ngơ ngác bảo: “Nhà mình làm gì có ruồi”.
“Có đấy. Trước kia em chủ quan không để ý, giờ ruồi vào nhà đậu linh tinh làm thiu hết cả đồ ăn. Thức ăn thiu bỏ đi thôi không tiếc mà bực. Anh xem cho loại thuốc nào khử hẳn luôn. Em cứ thấy có ruồi bâu chỗ nào là em diệt cho bằng sạch chỗ đó. Thức ăn đến miệng lại có ruồi bẩn bâu đậu thì bực lắm” - tôi nói rồi quay sang ả thư ký hỏi: "Em thấy thế có đúng không?".
Thấy cô ta giật thót người, tôi đi tới chỗ ghế làm việc của chồng tôi, đập nhẹ lên chiếc ghế anh ngồi rồi nói ẩn ý: “Dạo này chồng bận quá em thương lắm nên em đang bàn với bố có khi rút cổ phần ở đây đầu tư cái khác cho nhàn. Anh tạm nghỉ ở nhà để hồi sức, chứ làm việc cả trưa thế này thì còn gì là người”.
Công ty này phần lớn là do bố tôi rót vốn, tôi lại chiếm cổ phần ưu thế, tôi thừa hiểu giờ mà anh nghỉ ở nhà thì coi như trắng tay.
|
Ảnh minh hoạ |
Tôi quay sang ả thư ký đang ngồi dúm dó: “Em cũng làm ở đây lâu phết rồi nhở. Kinh nghiệm chắc cũng dày dặn. Đấy công ty rồi chồng chị không nhờ em thì không biết thế nào. Chị bận chăm con có thời gian để ý đâu. Đấy, đến ruồi vào nhà mà cũng chẳng biết, để nó sinh tổ ra”.
Tôi nói xong thì về, không quên tặng 2 người kia cái lườm cháy giấy. Ra đến xe, tôi chỉ nhắn ngắn gọn cho chồng một dòng: “Chọn cô ta hay gia đình và sự nghiệp, tuỳ anh nghĩ”. Sau đó tôi nhắn cho ả thư ký: “Chị rất ghét ai lấy đồ của chị. Em hiểu chứ?”.