21 tuổi, tôi bước vào đời với tấm bằng cao đẳng, chuyên ngành điều dưỡng. Không muốn về quê làm việc theo mong muốn của bố mẹ, tôi xin vào một cơ sở vật lý trị liệu đông y, chăm sóc sức khỏe vừa làm, vừa học hỏi thêm kinh nghiệm.
Khi tay nghề thành thạo, ngoài ca làm việc, tôi nhận thêm vật lý trị liệu tại gia, thông qua Facebook. Thông thường, khách mời đến nhà, bao giờ tôi cũng cẩn trọng lựa chọn, đề cao cảnh giác, tránh tình huống khó xử cho bản thân. Phần lớn tôi chỉ nhận các mối khách quen.
|
Ảnh minh họa. |
Tôi còn được cơ sở trị liệu trả thêm khoản lương đào tạo. Theo thỏa thuận, tôi phụ trách dạy nghề cho các nhân viên mới.
Mải mê kiếm tiền, 25 tuổi tôi vẫn chưa yêu ai. Tôi còn dự định, 3 năm nữa sẽ tự mở cơ sở riêng. Sự nghiệp ổn định, tôi mới tính đến việc lập gia đình.
Công việc thuận lợi, lượng khách hàng đông nên thu nhập của tôi khá ổn. Giờ giấc lại thoải mái, không bị gò bó.
Trong số khách hàng quen, có bác Đông (75 tuổi). Bác góa vợ đã 5 năm, sống một mình, thuê 2 giúp việc phục vụ. Bác Đông có vấn đề về khớp, hay nhức mỏi. Hầu như tuần nào bác cũng đến trị liệu 3 lần.
Ở cơ sở tôi làm, bác Đông được xếp vào hàng khách Vip vì sẵn sàng sử dụng dịch vụ cao cấp, boa tiền hậu hĩnh. Bác coi trung tâm vật lý trị liệu và nhân viên như người nhà.
Lễ, Tết, vị khách lớn tuổi luôn tử tế, mua quà, mừng tuổi cho mọi người. Bản thân tôi cũng kính trọng, mến bác. Nghe chị giám đốc kể, thời trẻ bác làm lãnh đạo một công ty, kinh tế giàu có. Hai con trai bác cũng giỏi giang, kiếm tiền như nước, sở hữu vài căn biệt thự rải rác khắp Hà Nội.
Vợ chồng bác không thích sống cùng các con nên ở riêng. Từ ngày vợ qua đời, bác vẫn giữ thói quen đó, mặc con trai tha thiết đưa bố về chăm sóc. Bác nghĩ mình có điều kiện, còn khỏe mạnh, nhất quyết từ chối. Để các con yên tâm, bác thuê một lái xe ô tô, hàng ngày đưa đón, phục vụ mình việc di chuyển.
Từ ngày bác đến trung tâm tôi làm, chưa bao giờ thuê nhân viên riêng về nhà. Thế nhưng, một lần, bác bất ngờ hỏi tôi về chi phí chăm sóc tại gia.
Sau một hồi tư vấn, bác đề nghị tôi đến nhà làm cho mình. Chi phí bác sẽ trả gấp đôi. Quen biết bác đã lâu, thấy thù lao cũng cao, tôi vui vẻ nhận lời.
Ba buổi đầu, mọi việc diễn ra suôn sẻ. Buổi thứ 4, đang mát-xa cho bác, bác bỗng hỏi tôi đầy ẩn ý: ‘Cháu còn độc thân à? Đến tuổi này rồi lấy chồng đi’.
Vị khách bắt đầu hỏi tôi về chuyện gia đình, công việc và định hướng tương lai. Bác khen tôi có đôi tay vàng. Tin tưởng, tôi cũng tâm sự với bác về ước mơ của mình.
Người đàn ông này bỗng nhổm dậy, nắm lấy tay tôi, đề nghị tôi dọn đến chung sống, làm người tình của ông. Ông hứa sẽ giúp tôi tiền thực hiện ước mơ. Chỉ cần tôi gật đầu, tôi sẽ có cuộc sống sung sướng. Trong ngày hôm đó, tôi đã dễ dãi dâng hiến đời con gái cho ông.
Chuyện nam nữ giữa tôi và bác Đông diễn ra thường xuyên. 2 tháng sau, tôi phát hiện mình có thai. Thông báo với người tình, tôi nhận được lời trấn an: ‘Em yên tâm, anh sẽ lo cho hai mẹ con’.
Vậy nhưng, các con ông biết chuyện, làm ầm ĩ lên. Họ đề nghị tôi bỏ thai, đồng thời hứa sẽ cho một số tiền vốn làm ăn. Thấy tôi cương quyết giữ đứa bé, họ chuyển sang dọa dẫm, cho cả một số tay anh chị đến nhà và nơi làm việc quậy phá.
Bỗng chốc, tôi bị rêu rao là loại lẳng lơ, quyến rũ đàn ông, bị mọi người mỉa mai sau lưng. Cuối cùng, không chịu nổi ánh mắt soi mói, tôi xin nghỉ việc. Cái thai ngày một lớn, bác Đông vẫn lén lút đến thăm và gửi tiền dưỡng thai, nhắn tôi chịu khó ăn uống.
Biết khó ngăn cản được việc tôi sinh đứa bé, các con bác Đông ép tôi đi chọc ối, giám định gen. Đúng máu mủ nhà họ, họ sẽ có trách nhiệm nuôi dưỡng với điều kiện sau khi sinh đứa bé ra, tôi phải giao con cho họ và cắt đứt liên lạc.
Sáng tôi vừa nhận kết quả giám định ADN, chiều bác Đông bị đột quỵ, nằm mê man trong bệnh viện. Lúc này, các con của người tình bạc bẽo phủi tay. Họ tuyên bố tôi đừng hòng được chia một đồng nào từ gia sản lớn của ông.
Thân cô thế cô, chỉ còn chút tiền tiết kiệm, tôi định bỏ vào miền Nam sống, nhưng bạn bè khuyên nhủ, bảo tôi mạnh mẽ, đứng lên đòi quyền lợi cho con. Huống hồ, giờ người đó vẫn chưa qua đời, đợi ông tỉnh lại rồi quyết định.
Lúc này tôi mệt mỏi nhưng không tài nào chợp nổi mắt. Trách bản thân sao dại dột, để cuộc sống của mình rơi vào bế tắc thế này?
Xin hãy cho tôi lời khuyên!