30 tuổi, chị lên xe hoa về nhà chồng. Những năm tháng sống chung dưới một mái nhà, ân tình mẹ chồng và gia đình chồng dành cho chị, chị sao quên được. Chị từ đứa trẻ không cha không mẹ, lại được đón nhận mà không một lời oán trách. Họ yêu thương chị, dành cho chị những tình cảm đẹp đẽ nhất. Đến cả bà nội chị cũng vô cùng cảm động. Trước khi nhắm mắt xuôi tay, bà còn dặn chị “hãy sống cho phải đạo con nhé!”.
Bà nói thế cũng bởi bà hiểu được ân tình mà người ta dành cho cháu mình. Bà cả đời vất vả chăm lo cho chị, bà cũng từng sống trong sự lo lắng khôn nguôi khi chị chưa lấy chồng. Khi chị đến cái ngưỡng 30, bà chị vẫn ngày ngày ngồi cửa trông cháu, khi đó bà nói “Bà cứ ngồi đây đợi, tới khi cháu dẫn về cho bà một chàng rể, bà mới yên tâm mà nhắm mắt xuôi tay được”.
Ngày chị dẫn anh về, bà mừng rớt nước mắt. Cái tuổi già mắt mờ, chân chậm, nhưng được nắm tay người sẽ thay mình chăm sóc cho đứa cháu duy nhất sao mà thiêng liêng, hạnh phúc tới như thế. Khi đó, sau bao nhiêu năm bà mới có những giọt nước mắt. Tối hôm đó, bà còn nói với chị: “Cha bố cô, 30 năm trôi qua, bà cạn nước mắt vì sự ra đi đột ngột của bố mẹ cô. Giờ bà lại khóc vì cô đấy. Hãy cố mà sống cho hạnh phúc con nhé”.
|
Gia đình anh có mỗi anh là con trai, nên gánh nặng nuôi con nối dõi tông đường luôn hiện hữu trong chị (Ảnh minh họa). |
Tối hôm đó, hai bà cháu lại ôm nhau ngủ. Chị hạnh phúc vô cùng, cuối cùng mơ ước của bà cũng toại nguyện. Ngày chị cưới, có bà và một số chú bác họ hàng xa. Ai cũng mừng cho chị, cầu mong cho chị trăm năm hạnh phúc trên bước đường đời mới. Còn chị, dù tìm được tình yêu đích thực, nhưng vẫn canh cánh nỗi niềm về người bà đã cao tuổi. Bà đã già cả, nay sống một mình đêm hôm khuya khoắt làm sao đây?
Hiểu được tâm ý của chị, non nửa tháng sau, anh về quê đón bà lên sống cùng. Nhưng rồi cuộc sống hối hả nơi thị thành ấy, chẳng khiến cho bà nguôi ngoai nỗi niềm quê hương. Đêm nào bà cũng nghĩ tới hương khói cho chồng và 2 đứa con xấu số nên đâm ra ốm đau suốt. Cũng chẳng bao lâu, bà qua đời. Anh chị khóc ngất đi. Mọi thứ thật nhanh…Ngày đưa bà về quê trời mưa to lắm!
Thấm thoắt đã 10 năm trôi qua, quanh mộ bà đã lên bao nhiêu mùa hoa cải. Bà thích hoa cải lắm! Chị vẫn nhớ bà luôn dặn chị, sau này con lên thành phố, nhưng đừng quên những mùa hoa cải có bà nhé!
Chị vâng lời bà sống hiếu lễ với gia đình chồng. Chị chu đáo, ân cần nên được bố mẹ chồng hết mực yêu quý. Còn chồng chị rất tâm lý, chiều vợ. Hễ chị ốm đau, anh luôn hốt hoảng chăm sóc. Anh là thế, lúc nào cũng sợ mất chị, anh luôn miệng nói “Cả đời anh chỉ yêu thương mình em, yêu em là cưới em luôn. Anh chưa hề có ai trước em cả”.
Nghe thế chị hạnh phúc lắm. Gia đình anh có mỗi anh là con trai, nên ghánh nặng nuôi con nối dõi tông đường luôn hiện hữu trong chị. Nhưng rồi khi mơ ước sinh thêm đứa con trai chưa được thực hiện được thì chị bị u nang buồng trứng. Chữa trị nhiều nhưng rồi chị vẫn phải cắt bỏ buồng trứng. Giờ chị không thể sinh thêm con.
Chị đã mong anh thấu hiểu, nhưng bi kịch vẫn xảy ra khi anh đi làm có không ít bạn bè khích bác, trêu chọc. Kết quả chồng chị có phòng nhì, và còn có một đứa con riêng. Khi chị phát hiện ra sự thật cũng là khi phòng nhì của chồng chị qua đời vì tai nạn. Anh đón con riêng về nuôi và thú nhận hết với vợ.
Một thời gian dài chị đã sống trong suy sụp, nhưng vì những ân tình năm xưa của anh và gia đình anh, chị chấp nhận tha thứ. Bao năm qua, chị nuôi con riêng của chồng, chị yêu thương như chính con đẻ của mình. Nhưng rồi, cách đây 2 tuần, một tin nhắn được gửi đến cho chị nói rằng, đó không phải con anh, đó là con của cô người tình quá cố và chồng cũ cô ta.
Chị bán tín bán nghi, nhưng không dám nói với chồng. Bởi anh hiện đang ở trên đỉnh cao của hạnh phúc. Anh rất vui vì có người vợ như chị, anh thầm cảm ơn chị vì đã tha thứ cho anh. Anh làm hết những gì có thể để bù đắp cho chị, nếu giờ chị nói ra sự thật hẳn anh sẽ hụt hẫng vô cùng.
Chị đưa mẫu tóc của hai cha con anh đi xét nghiệm ADN, chị đã cầu mong đó chỉ là sự nhầm lẫn, hay lời hù dọa của ai đó. Nhưng không sự thật là anh không phải cha đẻ của đứa con anh, anh chỉ là một kẻ đổ vỏ bất đắc dĩ…Giờ chị đau đớn lắm, chị không biết phải làm sao để mọi chuyện ấm êm đây. Nếu im lặng, chị sẽ bị dằn vặt vô cùng, còn nói ra, sự thể sẽ thế nào đây?
Mời quý độc giả xem video: