Tôi năm nay 25 tuổi. Tôi may mắn được sinh trưởng trong một gia đình khá giả. Cuộc sống của tôi từ bé đến giờ toàn màu hồng. Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi gặp Huy - chồng tôi. Chồng tôi rất đẹp trai, cao ráo, anh làm quản lý nhân sự ở một công ty với mức lương trung bình. Huy rất tốt bụng và yêu thương tôi vô cùng. Chỉ có điều, Huy không được may mắn như tôi. Anh lớn lên trong một gia đình thuần nông, nghèo khó, đông anh em. Dưới Huy còn thêm 3 đứa em đang tuổi ăn, tuổi lớn.
Khi tôi đưa Huy về nhà ra mắt, bố mẹ tôi tỏ ý không hài lòng, muốn tôi chia tay anh để cưới những người mà họ sắp xếp. Tuy nhiên, trước sự kiên quyết của tôi, bố tôi đành nhún nhường làm theo. Tôi nhớ mẹ tôi còn nói: “Được, bố mẹ đồng ý để con lấy thằng Huy. Sau này sướng, khổ tự chịu, không bao giờ được kêu ca gì”.
Thương vợ chồng tôi mới cưới vất vả, bố mẹ tôi mua cho một căn hộ rộng rãi có 3 phòng ngủ. Sau khi dọn về nhà mới, tôi với chồng được sống trong thế giới chỉ có 2 người, vô cùng vui vẻ và hạnh phúc.
|
Tôi với chồng xích mích chỉ vì mẹ chồng cố tình lợi dụng nhà riêng của tôi cho các em ở cùng. Ảnh minh họa. |
Sau nửa năm, tôi mang bầu. Vì nghén ngẩm, mệt mỏi, tôi nghỉ việc ở nhà dưỡng thai. Mẹ chồng tôi thấy vậy từ quê ra chăm tôi bầu bí. Tuy nhiên, từ ngày có mẹ chồng, tôi thấy thế giới 2 người của tôi bỗng có 1… người thừa. Vợ chồng tôi không thể cư xử, bày tỏ tình cảm tự nhiên với nhau như trước. Mẹ chồng tôi người nhà quê, bà chẳng biết nấu món gì ngon. Món nào mẹ chồng nấu cũng quá mặn hoặc quá nhiều dầu mỡ khiến tôi ăn vào chỉ muốn ói ra. Tôi cố gắng nín nhịn vì không muốn làm mẹ chồng buồn.
Sau một tháng chăm tôi bầu, mẹ chồng nói mẹ bị đau lưng nên muốn về quê. Trước khi về mẹ chồng nói với tôi: “Mẹ xin lỗi. Mấy hôm nay mẹ mệt quá nên không ở đây chăm sóc con được. Hẹn mấy hôm nữa mẹ khỏe hoặc khi con sinh cháu, mẹ sẽ ra chăm con sau”. Tôi nghe mẹ chồng nói mà mừng thầm vì quả thực, tôi không thích sống chung với bà cho lắm.
Từ ngày mẹ chồng về, cuộc sống vợ chồng tôi lại vui vẻ như xưa. Tuy nhiên, hôm trước, khi ra ngoài mua đồ về, tôi thấy chồng tôi đang tranh cãi gay gắt chuyện gì đó với mẹ chồng qua điện thoại. Tôi lắng tai nghe kỹ thì mới biết mẹ chồng tôi đang tính cho em trai chồng cùng với vợ sau khi cưới đến nhà tôi ở. Tiếp đó, đứa em gái chồng sắp đi học đại học cũng sẽ đến nhà tôi ở chung. Thấy chồng tôi tỏ ra áy náy, e ngại thì mẹ chồng tôi liên tục hối thúc khiến anh ấy khất lần rồi dập máy. Nghe trộm được cuộc điện thoại, tôi giận quá, chạy vào nhà để hỏi chuyện cho ra nhẽ.
“Em nghe thấy rồi thì anh cũng không giấu em nữa. Sang tháng thằng Hoài cưới vợ, mẹ muốn 2 vợ chồng chú ấy đến ở với vợ chồng mình. 2 tháng nữa cái Tú Anh cũng xuống đây học, mẹ cũng muốn em nó đến đây ở cho tình cảm”, chồng tôi nói.
“Anh nói gì hả? Đây là nhà của em, do bố mẹ em mua, đứng tên em chứ có phải trại tế bần đâu mà nhiều người đến ở thế được?”, tôi giận.
“Mẹ bảo trước mắt bố mẹ chưa lo được nhà cửa cho các em nên bảo đến nhà mình ở tạm chứ đâu phải ở mãi mà em lo”, chồng tôi nói.
“Em không biết, em không muốn quá nhiều người đến ở cùng. Mâu thuẫn cách sống rồi còn bao nhiêu vấn đề nữa. Anh cứ về bảo mẹ thế. Đừng có dẫn ai đến đây ở cả. Cả mẹ anh nữa, em cũng không cần”, tôi gắt.
“Cả anh nữa, em cũng không cần đúng không?”, chồng tôi quát.
Nghe tôi nói thế, chồng tôi giận quá, ôm quần áo bỏ đi. Tôi cũng đang tức điên vì toan tính của mẹ chồng. Tôi biết chồng tôi cũng đang rất khó xử vì phải đứng giữa tôi với mẹ nhưng thực sự người cư xử quá đáng ở đây là mẹ chồng chứ không phải là tôi.