Nhiều lúc nghĩ về cuộc đời mình, tôi chỉ biết khóc. 25 tuổi tôi lấy chồng, vậy mà sau 3 năm tôi đã trở thành goá phụ. Chồng tôi ra đi đột ngột vì vụ tai nạn, bỏ lại tôi với đứa con mới được gần 2 tuổi. Thời điểm đó tôi sốc lắm, chẳng thiết tha làm gì. Thật may có con gái là động lực cho tôi vực dậy, cố gắng sống thật tốt.
Chồng tôi là con trai thứ 2 trong nhà, chúng tôi ở với ông bà nội. Mất con, mẹ chồng tôi suy sụp đổ bệnh nặng phải đi viện điều trị 3 tháng mới được về nhà. Nhà chồng cũng chẳng dư giả gì, mẹ ốm lại cần nhiều tiền chữa bệnh. Tôi tích cóp được 100 triệu, thêm 50 triệu tiền phúng viếng chồng nên tôi đưa cho bố lo mẹ hết. Thời điểm đó tôi chẳng tính toán gì, chỉ mong số tiền này có thể lo được cho mẹ.
Khi tôi đưa tiền cho bố mẹ chồng, ai cũng trách tôi dại, đặc biệt là bên ngoại. Bởi mọi người cho rằng đưa tiền cho nhà chồng thì dễ, lấy lại rất khó. Phần vì mọi người lo cho tôi còn phải lo cho con gái tôi nữa, bố mẹ chồng không làm ra tiền thì lấy đâu ra mà trả. Bao nhiêu năm tôi cũng chẳng nghĩ gì đến số tiền đó, cứ sống an nhiên, vui vẻ. Tôi chọn ở vậy nuôi con, chăm sóc bố mẹ chồng thay vì đi bước nữa.
Bố mẹ chồng cũng giục tôi nên lo cho bản thân, nhưng tôi từ chối. Tôi hiểu có con riêng rồi, lấy chồng chỉ làm khổ con. Tôi không mong gì hơn, chỉ cần con gái khỏe mạnh, vui vẻ là được. Nếu lấy chồng, tôi hạnh phúc, nhưng con gái bị người ta đối xử tệ bạc thì tôi ân hận, có lỗi với con lắm.
Bẵng đi một thời gian, giờ cũng đã 10 năm kể từ ngày chồng tôi mất. Bố mẹ chồng giờ già yếu đi nhiều. Tôi không biết mình có thể chăm sóc tốt cho ông bà không nhưng cứ làm tròn trách nhiệm. Vậy mà bà nội nhiều lần tâm sự, giục tôi đi lấy chồng, để cháu nội bà nuôi. Tôi không thể xa con gái được, cuộc sống hiện tại với mẹ con tôi tạm thời ổn. Tôi không muốn có sự xáo trộn nữa.
Hơn 10 năm, tôi chưa một lần đòi hay nhắc về số tiền 150 triệu ngày trước đưa cho bố mẹ chữa bệnh. Vậy mà cuối tuần trước, bố mẹ chồng gọi các con vào nói chuyện. Ông bà mới được đền bù mảnh đất, mẹ bảo sẽ cho con cả và con út mỗi người 100 triệu, ông bà giữ 100 dưỡng già rồi cho mẹ con tôi số còn lại. Ai cũng bất ngờ khi bố mẹ chia tiền cho các con như thế.
Tôi chưa kịp từ chối thì bác cả và cô út đã ganh tỵ, mẹ thở dài bảo: "10 năm trước mẹ ốm nặng, con ruột không đứa nào chịu bỏ 1 đồng lo cho mẹ. Duy chỉ có con dâu đưa hết 150 triệu cho mẹ mà không suy nghĩ gì dù mẹ con nó rất khó khăn. Giờ được đền bù đất có tiền, mẹ con nó xứng đáng được hưởng!". Mọi người im lặng nhưng tôi từ chối chỉ xin nhận lại 150 triệu trước đây, vậy mà mẹ không đồng ý.
Bố mẹ ép tôi nhận số tiền đó, không cho tôi ở nhà cùng ông bà nữa mà bắt ra ngoài mua nhà ở, sống cuộc sống của hai mẹ con. Tôi hiểu những suy nghĩ của mẹ, nhưng bố mẹ già rồi, ở riêng tôi không yên tâm. Bởi nhà anh cả, cô út thì ở xa, lại bận làm ăn không để ý bố mẹ được. Tôi nên làm thế nào đây?
(Xin giấu tên)