Tôi là một người mẹ đơn thân. Tuổi 25 tôi phạm phải một sai lầm lớn khi trót tin vào lời đường mật ong bướm của gã bạc tình, để rồi hắn bỏ tôi ở lại với cái thai ngoài 3 tháng. Bố mẹ chửi rủa tôi thậm tệ vì đã làm ô uế danh tiếng dòng tộc và bắt tôi đi phá thai. Tôi không chịu, khóc lóc xin giữ lại đứa con, rồi sau khi sinh nở, tôi gửi lại con cho ông bà và đi làm ở một thành phố lớn, tôi muốn bắt đầu một cuộc sống mới. Bố mẹ tuy giận nhưng vẫn thương con thương cháu nên đồng ý trông con cho tôi.
Tôi làm marketing cho một doanh nghiệp chuyên mua bán ô tô. Công việc tuy không vất vả nhưng bù lại tôi phải rất tâm huyết và nắm bắt được tâm lý của khách hàng để tư vấn. Cũng vì lẽ đó mà tôi quen biết khá nhiều người, đa số là những người đàn ông trưởng thành, chững chạc. Và tôi đã gặp anh – người đàn ông có gương mặt phảng phất buồn nhưng rất hoạt bát, thân thiện.
Anh biết về hoàn cảnh của tôi và rất thương cảm mẹ con tôi, sự quan tâm, thương yêu của anh không sôi nổi như thanh niên mới lớn mà tinh tế, nhẹ nhàng, sâu sắc. Lúc đầu tôi cũng khá dè dặt, tâm lý của một người từng “ngã ngựa” không cho phép tôi được nông nổi lần thứ hai. Tôi cẩn thận tiếp xúc với anh, và rồi cũng bị khuất phục trước sự chân thành.
Anh chưa phải là người đàn ông thành đạt, nhưng là một chỗ dựa chắc cho người phụ nữ khi cần. Anh là kiến trúc sư, hiện đang sống một mình, anh cũng từng phải chịu một nỗi đau lớn khi mất đi người vợ mới cưới trong một vụ tai nạn giao thông, từ ấy đến nay đã 3 năm. Nhiều lần anh xin tôi được về thăm gia đình, bố mẹ và đón bé Bông lên chơi nhưng tôi không đồng ý. Anh không phật lòng, vẫn kiên nhẫn chờ đợi.
|
Ảnh minh họa. |
Cứ như thế, chúng tôi yêu nhau được hơn 1 năm, đến lúc cảm thấy đã chín muồi tôi mới giới thiệu anh với bạn bè tôi. Hôm ấy, tôi hẹn anh đi café với 3 đứa bạn thân. Lúc về, đứa nào cũng khen anh nức nở, chỉ có điều 1 đứa vốn có khiếu xem tướng cứ nhất định kéo tôi ra 1 chỗ nói nhỏ: “Mày ơi, yêu thì được, cưới thì không”. Tôi ngạc nhiên hỏi thì nó bảo: “Anh này có tướng sát thê, không được cưới”.
Vốn không tin mấy lời nhăng cuội của con bạn thầy bói nửa mùa nên tôi cũng không mấy bận tâm. Hơn nữa, gia đình anh đang thúc giục chúng tôi ra mắt họ hàng hai bên để chuẩn bị cưới xin. Mẹ anh đã vài lần chủ động gặp tôi để nói chuyện. Sau nhiều lần thúc ép, cuối cùng tôi cũng dẫn anh về ra mắt. Do 1 lần lầm lỡ nên lần này tôi rất hồi hộp và muốn cả nhà tin vào sự lựa chọn đúng đắn, khắt khe của mình. Anh chỉn chu quần áo, lái xe ô tô chở tôi về quê để ra mắt, không quên mua quà cho bố mẹ, cho em trai tôi và rất nhiều quần áo đồ chơi cho bé Bông.
Biết tin tôi đưa bạn trai về ra mắt nên họ hàng cô, bác, chú, dì dù không được bố mẹ tôi mời vẫn cố tình qua lại để xem mặt cháu rể tương lai. Qua một buổi sáng chào hỏi, nói chuyện, ai cũng có thiện cảm và ưng ý về anh, một người lễ độ, chững chạc và phong thái rất đàng hoàng.
Duy nhất chỉ có chú tôi là lắc đầu không đồng ý, chú kéo tôi lại góc nhà nói chuyện nghiêm túc: “Lan, chú hỏi, thằng này vợ nó mất rồi phải không”. Tôi tròn mắt ngạc nhiên “sao chú biết” mà quên mất là chú cũng là người biết xem tướng mạo, tử vi. Chú xua tay, lắc đầu “không được rồi, mặt mũi người này có tướng sát vợ, không lấy được đâu”. Tôi hoang mang thật sự, như người bước hụt xuống hố sâu.
|
Ảnh minh họa. |
Trở về thành phố, tôi lấy một tấm ảnh rõ mặt của anh rồi rủ con bạn đi xem tướng. Rồi khi ông thầy cầm tấm ảnh lên xem rồi nhẹ nhàng phán: “Người này có tướng sát thê” thì tay chân tôi rụng rời. Tôi không phải là đứa mê tín nhưng đến người thứ 3 nói vậy thì không thể không lưu tâm được nữa.Tôi nhớ lại câu chuyện 1 lần đi chơi cùng nhóm bạn ĐH của anh, tôi nghe loáng thoáng có người nhắc đến mối tình đầu của anh là một người bạn học cùng cũng đã qua đời vì bệnh hiểm nghèo, chuyện này anh chưa bao giờ nói với tôi.
Ở nhà, bố mẹ tôi còn chưa kịp mừng cho đứa con gái tội nghiệp khi kiếm được chốn nương thân tử tế, ở phía nhà anh đang rộn ràng cau trầu để đến thưa chuyện, và 2 chúng tôi, vừa tuần trước thôi còn rủ nhau đi xem vest cưới và váy cô dâu. Tôi phải làm sao bây giờ?