Mẹ mất sớm, bố đi bước nữa với mẹ kế của tôi bây giờ. Từ khi chưa lấy chồng, sống chung một nhà với bà mặc dù rất cố gắng nhưng tôi không thể nào nhìn bà với ánh mắt thiện cảm. Đơn giản chỉ vì mẹ kế của tôi là người sống 2 mặt, trước thế này nhưng ngay sau đó lại là thế khác.
Biết như vậy nên khi có gia đình riêng tôi cũng hạn chế tiếp xúc với mẹ kế. Hàng tháng gửi biếu bố chút tiền, ông ốm đau thì về thăm. Mối quan hệ giữa tôi và bố chỉ là nghĩa chứ không còn tình, là trách nhiệm mà con cái phải làm vậy thôi.
Bài chia sẻ (Ảnh chụp màn hình)
Cả 2 lần sinh con tôi đều không về ngoại chơi một ngày nào. Mẹ tôi mất rồi, bố thì ra vào quấn quýt với mẹ kế. Nếu bà có “dẻo miệng” đối xử tốt với tôi thì cũng chỉ là “diễn” cho bố thấy. Còn tôi, tôi biết bản chất của bà đến đâu chứ.
Cũng bởi vì thế mà các con tôi cũng không thân thiết lắm với ông ngoại. Như những đứa trẻ khác thì chúng háo hức về quê mỗi khi lễ tết hay nghỉ hè. Nhưng 2 con tôi thì dửng dưng như thể chúng không có quê để về.
Tôi cũng chưa bao giờ nghĩ sẽ đủ mạnh dạn để đưa con về gửi ông bà dù trong hoàn cảnh nào. Thế nhưng, từ Tết tới giờ dịch bệnh liên miên, các con được nghỉ học, chồng thì công tác trong Nam, bố mẹ chồng ốm cũng tự phải chăm nhau trong viện. Một mình tôi không thể xoay xở được hết.
Không còn cách nào khác nên tôi đành đồng ý trước lời mời của bố đẻ: “Ông bà rảnh cứ mang chúng nó về bà trông cho. Có bố ở nhà rồi, con cứ yên tâm”.
Giao cháu cho ông bà ngoại, tôi dúi cho mẹ kế 6 triệu để lo ăn uống cho các con. Mẹ kế miệng thì nói không nhận nhưng tay thì đúc tọt tiền vào túi. Về thành phố đi làm, ngày nào tôi cũng gọi video cho các con.
Được cái chúng ở quê sạch sẽ, ăn ngủ đúng giờ, bữa nào cũng có thịt cá nên tôi yên tâm. Tôi bắt đầu nghĩ khác về mẹ kế, còn trách mình “chỉ tài nghĩ xấu” cho bà.
Mới đầu tôi chỉ định gửi con 1 tuần, chồng đi công tác về tôi sẽ đón con lên Hà Nội. Thế nhưng công việc của chồng phát sinh nên chưa thể về đúng lịch, vậy là tôi phải để con ở với ông bà ngoại thêm một tuần nữa.
Cuối tuần đó, tôi mang thêm mấy bộ quần áo và ít đồ ăn về quê cho con. Tôi hoàn toàn không báo trước thì mới biết được sự thật này.
Hôm ấy bố tôi đi ăn giỗ nhà anh em trong họ, ở nhà chỉ còn mẹ kế và 2 đứa con tôi.
Chứng kiến cảnh ấy, tôi điên tiết không để đâu cho hết. Tôi lao vào giằng con từ tay mẹ kế, chỉ mặt bà ta: “Tôi đã quay lại tất cả rồi, bà đừng hòng lừa bố tôi nữa. Bà chẳng phải mẹ tôi, càng không có tư cách động vào con tôi. Để tôi gọi bố về giải quyết”.
Bà ấy rối rít xin lỗi và bảo tôi hiểu lầm, mong tôi đừng nói chuyện này với bố kẻo ảnh hưởng đến tình cảm mẹ con. Tôi thấy nực cười thật, chỉ có bố mù quáng mới yêu và tin tưởng bà ta hết lần này đến lần khác. Lần này, tôi phải làm cho ra nhẽ.