Tôi và vợ lấy nhau khi cả hai đã ở lứa tuổi các cụ nói là "băm". Thế nên chỉ quen và tìm hiểu vợ khoảng 4 tháng thì chúng tôi kết hôn luôn. Gần 1 năm sau đó, vợ tôi sinh cho tôi một cậu nhóc kháu khỉnh. Niềm vui với tôi nhân lên gấp bội.
Nói qua một chút, tôi làm giáo viên thể dục cho một trường cấp 3, mức thu nhập cũng chỉ gọi là đủ sống. Còn vợ tôi, cô ấy không học cao như tôi nhưng theo nghiệp kinh doanh của gia đình từ năm 18 tuổi. Đến nay cũng có một chuỗi vài siêu thị mini nhỏ.
Mấy chi nhánh kia, vợ toàn cho người nhà quản lý và trích chiết khấu % theo tháng hoặc quý còn vợ tôi chỉ quản lý một siêu thị cách nhà 3km. Siêu thị này khá lớn và đông khách. Thu nhập của vợ hàng tháng tôi không bao giờ hỏi, công việc kinh doanh cũng thế.
|
Ảnh minh họa. |
Chỉ biết, mọi chi phí sinh hoạt trong nhà, con cái, thuê người làm, quà cáp hai bên nội ngoại vợ tôi đảm nhận hết.
Lúc quen tôi cũng có phần ái ngại mà nói chuyện thẳng thắn với cô ấy. Phải nói là vợ tôi thì không được xinh nhưng cực kỳ có đầu óc và sống biết điều. Cô ấy chỉ cười xòa và nói với tôi "anh không cần câu nệ chuyện đó đâu, quan trọng là tình cảm của anh dành cho em chứ còn chuyện tiền bạc nó cũng chỉ là thứ phù phiếm".
Sau khi con tôi được 2 tuổi.
Hàng ngày thằng bé đi học, tôi đi dạy, vợ ra cửa hàng. Tối đến vợ tôi thuê nhân công quản lý và có theo dõi qua camera giám sát trên điện thoại để chăm sóc chồng con.
Dạo gần đây, cô ấy tất bật ngoài cửa hàng nhiều. Tôi thì lại vụng về trong khoản chăm sóc con cái, bếp núc nên cô ấy thuê cho bố con tôi một ô sin. Có ô sin, thời gian ở nhà của cô ấy ít đi nhiều hơn. Thậm chí có hôm khuya muộn mới về.
Tôi cũng thấy cô ấy bữa nay ăn diện, son phấn hơn hẳn. Thiết nghĩ, bán hàng thì chuyện trang điểm để trông tươi tắn hơn giao tiếp với khách cũng là điều dễ hiểu.
Nhưng hôm trước, ra cửa hàng lấy ít đồ về dùng, nghe 2 con bé lễ tân thủ thỉ rằng mới có một nam thanh niên bốc vác mới, cao to, khỏe mạnh được bà chủ ưu ái lại khen hết nấc. Tôi cũng có vài ba lần được nghe cô ấy nói qua nhưng chẳng để ý bao giờ.
Bữa đó, con tôi đột nhiên sốt cao, ô sin thì xin về quê có việc gia đình, gọi cho vợ mãi không được. Tôi đành gửi con cho hàng xóm phi ra cửa hàng. Hỏi lễ tân thì nói bà chủ đang ở kho hàng. Tôi vội vã chạy ra đó. Thấy cửa khóa trái, bên ngoài còn có một xe chở hàng đang bốc dở, lại nghe có những tiếng động lạ bên trong.
Bản thân tôi đủ hiểu có chuyện gì nhưng tình thế cấp bách, tôi vẫn đập mạnh cửa gọi em. Một lúc sau em mở cửa, cậu thanh niên bốc vác đứng sau em vẫn còn đang chỉnh sửa lại quần áo.
Trong phút giây ấy, tôi chỉ muốn lao vào đánh cậu ta một trận tơi tả nhưng tôi vẫn phải kìm nén vì con tôi đang ốm ở nhà. Cũng từ sau vụ đó, tình cảm của tôi với vợ thay đổi hẳn. Hóa ra lý do cô ấy thường xuyên nán lại cửa hàng cũng là vì cậu ta. Tôi thật chẳng biết nên làm gì nữa.