Chỉ còn chưa đầy 1 tháng nữa là Tết, trong khi rất nhiều bạn bè của Hương háo hức đợi đến Tết để được về đoàn tụ với gia đình, thì Hương lại cảm thấy sợ hãi. Cô ước không phải về nhà, cô ước giá như đừng có Tết, vì nỗi lòng của gái ế như cô mấy ai hiểu được.
Hương năm nay 29 tuổi, bước sang năm mới là cô vào ngưỡng 30. Quê ở Yên Bái, Hương vào Sài Gòn học rồi ra trường xin việc lập nghiệp ở lại luôn không về quê. Lúc còn đi học trong khi bạn bè bận yêu đương hẹn hò thì Hương lao vào học, vì cô sợ gái quê không học sẽ bị tụt hậu, không xin được việc. Ra trường với tấm bằng giỏi trên tay, Hương lại lao vào công việc, tự nhủ phụ nữ phải có địa vị sự nghiệp. Hương lên chức trưởng phòng, nhưng chưa một lần trong đời cô biết yêu. Thực ra nhan sắc của Hương cũng chỉ thuộc dạng trung bình, dáng người lại có chút thô kệch, nên khó gây được thiện cảm với cánh đàn ông,
Thời gian đầu Hương cũng không để tâm lắm, nhưng càng lúc "có tuổi" áp lực phải lấy chồng của Hương càng tăng lên. Ở quê Hương con gái 18, 19 tuổi là đã lấy chồng, 20 tuổi đã con bồng con bế. Mấy đứa bạn học cùng cấp ba với Hương, thi đỗ cao đẳng trung cấp, ra trường đi làm rồi cũng chỉ 22, 23 tuổi là lấy chồng. Trong lớp chỉ còn duy nhất một mình Hương là vẫn ế trơ trọi.
Hương ở xa nên mỗi năm chỉ có dịp Tết là cô tranh thủ thu xếp thời gian ra thăm bố mẹ bạn bè. Nhưng mấy năm trở lại đây mỗi lần Tết đến là Hương chỉ muốn viện cớ để không về. Nhưng không về thì lại thương bố mẹ, con cái đi làm xa cả năm, có cái tết không về, trong khi nhà người ta thì quây quần đầy đủ, Hương lại không đành lòng, mà về thì khổ ơi là khổ. Khắp họ hàng ai nhìn thấy mặt Hương cũng hỏi cô sao không chịu lấy chồng, trong khi các em họ của cô, kém cô đến chục tuổi cũng đã có con bồng con bế.
Bố Hương gia trưởng, ông quan niệm phụ nữ không thể lấy sự nghiệp làm đầu, mà phải lấy gia đình chồng con làm lẽ sống. Ngay từ khi Hương 25 tuổi ông đã giục cô lấy chồng, Hương về nhà là bố cô lại uống rượu say, mang chuyện ế chồng ra nhiếc móc.
Năm Hương 27 tuổi bố cô làm mối cho anh chủ tịch xã, ép cô ở nhà lấy chồng, không cho vào Nam nữa. Anh cán bộ xã mà bố cô ép cô lấy là một anh dân tộc H'Mông, 30 tuổi có cái chân đi cà nhắc, mắt hơi hiếng hiếng. Anh đến nhà chơi, uống nước anh nhìn Hương mà Hương đã sợ chết khiếp. Thế mà bố cô bảo, Hương mà lấy được anh chủ tịch xã ấy thì phúc nhà cô to bằng cái đình.
Tết năm ấy bố mẹ Hương ép Hương phải đi chơi chợ Tết cùng anh chủ tịch xã. Leo lên cái xe anh ta chở, Hương sợ không dám thở, chân anh ta đi cà nhắc mà anh ta phóng xe như bay, vừa đi anh ta vừa hênh hoang, ở cái địa phận này, anh có thể một tay che trời, người phụ nữ anh đã để ý thì ai cũng phải kính trọng e nể. Gớm Hương nghe mà cứ liên tưởng đến chuyện "ngôn tình" lúc sinh viên cô vẫn hay đọc, anh cứ hao hao giống hình mẫu "soái ca", tiếc soái ca này bị thọt và mắt lác.
Hương một lòng một dạ từ chối anh ta, bố Hương thậm chí tìm cách dấu chứng minh thư của cô, để cô không bay vào Sài Gòn lại được nữa. Ông bảo Hương ở nhà lấy chồng, rồi anh cán bộ xã xin việc ở quê cho mà làm. Chức tước cũng chẳng kém ai, lại gần nhà gần cửa, gần bố mẹ. Mùng 6 tết, Hương phải bỏ trốn, vì chuyện này mà bố cô dọa từ mặt.
|
Để thoát khỏi sự thúc ép của bố mẹ, Hương phải thuê người đóng giả làm bạn trai dẫn về ra mắt (Ảnh minh họa). |
Để cho bố cô nguôi ngoai cô phải nói dối là cô đã có bạn trai, sẽ dẫn về ra mắt bố mẹ sớm. Nghe Hương nói vậy bố cô cũng tạm tha thứ, ông bắt cô Tết phải dẫn bạn trai về ra mắt. Nếu không đưa về thì nhất khoát là ông từ mặt. Vậy là cả cái năm ấy Hương cũng cố gắng tìm kiếm một anh để hẹn hò. Nhưng tìm chồng chứ có phải tìm manh áo cái quần đâu mà bảo có là có ngay. Hương cũng có sự nghiệp, nhưng nhan sắc không đẹp lắm, mà giờ đàn ông họ cũng yêu chuộng ngoại hình hơn. Có vài người tới tìm hiểu thì khổ nỗi nói chuyện lại chẳng hợp gu của nhau. Cảm giác như họ và Hương quá chênh lệch về sự hiểu biết lẫn quan điểm.
Thậm chí vì muốn đẩy nhanh tiến độ tìm chồng mà Hương suýt gặp phải Sở Khanh. Gã ta đóng vai là một anh chàng hào hoa phong nhã, biết Hương cũng có chút tiền bạc và đang khao khát kiếm chồng, thì định lừa gạt để moi tiền của Hương, cũng may mà Hương phát hiện ra bộ mặt sớm.
Thế nên Tết năm ngoái Hương đã phải dùng tới hạ sách là đi thuê người đóng giả làm người yêu của cô. Hương bay từ Sài Gòn về Hà Nội, thuê dịch vụ cho thuê người yêu ở Hà Nội, chi phi thuê cũng lên tới hơn chục triệu.
Tiền bỏ ra tiêc đã đành, nhưng cái sự bẽ bàng, cái nỗi khổ trong tâm Hương mới là to lớn, có ai hiểu được đâu. Hương thấy sao mà mình kém cỏi nhục nhã thế này, phải đi thuê người đóng giả làm người yêu. Nhưng cũng nhờ có vậy mà Tết năm ngoái cô được ăn tết yên lành với bố cô. Ông có vẻ hoàn toàn hài lòng về "chàng rể". Ông bảo hai người chuẩn bị đám cưới sớm. Do được sắp xếp trước nên "người yêu" Hương xin phép bố mẹ cô, là chờ bố mẹ anh tết sang năm từ Mỹ về, rồi xin cưới một thể. Thấy con gái yêu được hẳn chồng là việt kiều Mỹ, bố mẹ Hương càng yên tâm hơn.
Từ mấy tháng nay, lần nào gọi điện cho Hương bố cô cũng hỏi, ông bà thông gia đã về nước chưa? Tết này nhớ mời họ về quê ăn Tết, còn tính chuyện cho hai đứa luôn. Hương cứ vâng vâng dạ dạ để đó, rồi tính kế thoái thác. Nhưng bây giờ đã là giáp Tết rồi, cô cũng chưa có được tấm người yêu nào thật sự tử tế.
Giờ mà nói với bố cô là cô bỏ anh Việt kiều Mỹ kia rồi, thì chắc chắn ông sẽ từ mặt cô ngay. Mà nếu tiếp tục diễn vở kịch này thì cô phải mất khoảng 50 triệu để vừa thuê người yêu, thuê bố mẹ người yêu. Tiền mất tật mang, nhưng sau đó thì sao, có lẽ phải làm đám cưới giả đế bố mẹ cô yên tâm. Cô cũng đã khảo giá rồi, trọn gói một đám cưới giả như thế là 100 triệu. Cùng lắm cô sẽ tặc lưỡi làm 1 lần cho các cụ yên lòng. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại cô vẫn thấy sao mà khổ thế, tiền thì mất mà ý trung nhân thực sự vẫn chưa có chỉ để chiều lòng các cụ. Cô thực sự thấy sợ Tết.