Thương vợ nên tôi chủ động ở rể và thái độ của bố mẹ cô ấy

Đêm đầu tiên lạ nhà, tôi hơi khó ngủ. Lúc đi ngang qua phòng bố mẹ vợ, tôi sững sờ nghe được cuộc nói chuyện của ông bà.

Nhà vợ tôi có 2 chị em gái, còn nhà tôi thì lại có 2 anh em trai. Tôi và vợ đều là út, chị gái vợ đã lập gia đình theo chồng, anh trai tôi cũng đã cưới vợ có con. Sau đám cưới, vợ chồng tôi về sống chung với mọi người.

Cuộc sống ở nhà tôi không hề khó chịu, ngột ngạt gì, nhà cửa cũng rất rộng rãi. Nhưng mỗi lần đưa vợ về thăm bố mẹ vợ, thấy hai ông bà lủi thủi một mình, trong khi bên nhà tôi đông vui, náo nhiệt. Những lúc ấy tôi lại thấy thương bố mẹ vợ lắm. Vợ tôi nhiều lần cũng thở dài bảo bây giờ ông bà còn khỏe mạnh, ít nữa các cụ già yếu hơn thì không biết phải làm thế nào.

Sau khi suy nghĩ kỹ càng, tôi bảo vợ về ngoại ở, bên nhà tôi đã có anh trai tôi rồi. Vợ chồng tôi đều có thu nhập ổn định, về ở chung để bố mẹ vợ đỡ buồn và sau này chăm sóc ông bà cho tiện. Chứ chúng tôi không hề có ý định dựa dẫm, ăn bám gì ông bà cả.

Vợ tôi nghe thế thì rối rít cảm ơn tôi. Bố mẹ tôi phản đối không được cũng đành mặc kệ. Thế là 2 tháng sau đám cưới, vợ chồng tôi dọn về bên nhà vợ.

Thuong vo nen toi chu dong o re va thai do cua bo me co ay

Đêm đầu tiên lạ nhà, tôi hơi khó ngủ. Lúc đi ngang qua phòng bố mẹ vợ, tôi sững sờ nghe được cuộc nói chuyện của ông bà vẳng ra.

"... Tôi cũng là đàn ông nên tôi ghét nhất loại đàn ông đi ở rể đấy. Chỉ có hạng kém cỏi, hèn nhát mới thế. Trần đời làm gì có con rể thương bố mẹ vợ như nó nói...", tiếng của bố vợ vang lên.

"Ông đừng nói thế, nó ở rể thì con gái mình mới được về nhà. Được cái nọ mất cái kia...", mẹ vợ tôi lên tiếng.

"Liệu có phải nó nhắm vào cái nhà của mình không nhỉ? Nhà nó bên kia làm gì còn đất dư mà cho, có cái nhà đang ở thì anh trai nó nhận rồi. Mình cứ phải cẩn thận, không được nghe nó nịnh nọt mà sang tên nhà cửa, bao nhiêu vụ con rể cướp đất của bố mẹ vợ rồi đấy...", bố vợ tiếp tục nói.

Đến mức đó thì tôi không nghe được nữa, quay người bước thẳng về phòng. Đêm ấy tôi không ngủ nổi, sáng ra tôi bảo vợ dọn ra ngoài thuê nhà ở riêng, không bao giờ quay lại đây nữa. Vợ hốt hoảng hỏi đã có chuyện gì, tôi bèn kể lại đầu đuôi sự việc cho cô ấy nghe. Vợ cười xòa khuyên tôi đừng để bụng, ông bà già rồi nên hơi cả nghĩ, tôi cứ sống chân thành rồi ông bà sẽ hiểu cho tấm lòng của tôi.

Nhưng tôi không chấp nhận, tôi cảm thấy lòng tự trọng của mình bị xúc phạm nghiêm trọng. Vợ chồng tôi cãi nhau gay gắt, vợ nói vừa dọn về đã chuyển đi, người ngoài nhìn vào sẽ đánh giá thế nào. Đợi lúc nào mua được nhà thì chuyển ra.

Đợi mua được nhà thì đến bao giờ? Tôi không muốn ở nhà vợ thêm ngày nào nữa. Tôi tức tối tuyên bố nếu không chuyển đi luôn thì chỉ còn cách ly hôn. Không ngờ vợ tôi đồng ý luôn. Thật lòng tôi không muốn bỏ vợ, nói vậy chỉ để gây sức ép với cô ấy mà thôi. Tôi phải làm thế nào để ra ngoài ở mà vẫn giữ được hôn nhân?

Mẹ chồng xúi con trai ở rể âm mưu chiếm tài sản

Hương tức điên với kế hoạch không chút liêm sỉ của mẹ chồng. Nhân lúc cả Hoàng - chồng cô đang ngồi đó, cô nói thẳng luôn suy nghĩ của mình khiến bà bẽ mặt, chẳng nói thêm được lời nào.

Hương quen Hoàng được 2 năm mới về nhà anh ra mắt để tính chuyện cưới xin. Mới đầu mẹ Hoàng ghét cô ra mặt, bởi bà đi xem bói và thấy hai người không hợp tuổi. Nhưng khi vừa nghe cô là con gái độc nhất trong gia đình giàu có, bố là chủ của nhiều chuỗi nhà hàng có tiếng ở Hà Nội thì bà lập tức đồng ý cả hai chân hai tay.

Thế rồi đám cưới nhanh chóng được tổ chức. Ngày Hoàng lấy vợ, mẹ anh vui ra mặt. Bà không chỉ vui vì nhà có thêm nàng dâu, mà còn thấy sung sướng khi thấy dinh thự đồ sộ nhà thông gia.

Lấy chồng nghèo, nửa đêm tỉnh dậy phát hiện điều khó tin

Biết hoàn cảnh của anh, bố mẹ tôi phản đối kịch liệt. Thế nhưng, tôi vẫn kiên quyết bảo vệ tình yêu của mình. Bây giờ, tôi bỗng thấy hối hận.

Tôi sinh ra ở thành phố. Bố mẹ làm kinh doanh, có của ăn của để. Trước khi lấy chồng, tôi không phải động chân động tay vào việc nhà, cũng chưa từng chịu cảnh thiếu thốn.

Thế nhưng, nhà chồng tôi thì khác.

Những bất đồng quan điểm gây khó khăn trong hôn nhân

Nếu không thể thống nhất được quan điểm, chung sống với nhau sẽ còn nảy sinh nhiều vấn đề bất đồng khác nữa, không thông, không thoáng ngay từ ban đầu sẽ khó giải quyết những vấn đề phát sinh về sau.

Đây là lần đầu tiên trong quá trình hơn hai mươi năm làm tư vấn tâm lý, hôn nhân, gia đình, chúng tôi phải tư vấn thật lâu cho một đôi nam nữ trung niên có mâu thuẫn, bất đồng với nhau ngay trước khi họ chưa đi đến quyết định kết hôn. Vì chưa kết hôn, chúng tôi không dám gọi họ là “đôi vợ chồng”, cũng chưa dám tin sau buổi tư vấn ấy, họ vẫn tiến tới hôn nhân.

Anh là cán bộ của một cơ quan, cũng đã 54 tuổi. Vợ anh mất cách đây hai năm do ung thư. Anh có 3 đứa con, hai đứa con lớn đã lấy vợ, ở riêng. Đứa thứ ba là con gái, đã đi học nước ngoài, anh dự định sẽ cho con ở lại kiếm việc làm và định cư bên đó, vì bên đó anh cũng có nhiều người thân, người nhà. Anh còn trẻ trung, phong độ, vẫn còn làm việc vài năm nữa. Kinh tế gia đình anh có thể nói là khá giả ở Hà Nội. Anh tâm sự, nhiều lúc cô đơn lắm, nhưng anh không phải là người sống buông thả, dễ dãi, có thể đến với bất cứ người phụ nữ nào để “giải khuây”. Anh cũng cho biết, nhiều anh em đồng nghiệp giới thiệu cho anh những phụ nữ trẻ, chỉ ngoài 30, ở quê được gọi là “gái ế”, nhưng thật sự đó là những cô gái quá lứa chút xíu thôi, họ chịu thương, chịu khó, chân thành, chất phác, rất mong muốn có chồng và có con. Tuy nhiên, khi tiếp xúc với một vài đối tượng, anh nhận ra mình không phù hợp, nhất là cái “phông văn hóa”, anh bảo thế. Anh thèm uống ly cà phê mà vợ anh trước đây còn sống hay pha cho anh mỗi sáng. Anh quen mắt với những bó hoa sen hồng vợ anh chọn lựa kỹ từng bông, cắm vào lọ một cách nghệ thuật. Anh muốn ăn bún thang vợ nấu, uống trà vợ pha, nói chuyện văn chương, thơ phú với nhau cũng được, đi dạo quanh hồ cũng được. Bây giờ anh không thể chấp nhận có một người phụ nữ được anh coi là vợ mà anh phải uốn nắn từng việc từ những ngày đầu…

Đọc nhiều nhất

Tin mới