Để qua mặt chồng, người phụ nữ này đã dựng lên màn kịch “có một không hai” khi hoang tin báo về gia đình mình bị bắt cóc ngay khi vừa xuống sân bay. Sau nửa tháng, khi cả gia đình đang nháo nhào tìm đủ mọi cách để “cứu” người bị bắt cóc thì Hương đột ngột trở về. Cuộc trùng phùng sau hơn 1000 ngày xa cách, qua cơn “thập tử nhất sinh” diễn ra đầy nước mắt. Nhưng rồi mọi người ngã ngửa khi phát hiện màn kịch của người đàn bà lăng loàn bị các điều tra viên lật tẩy.
15 ngày “giông bão”
Câu chuyện buồn đã khép, nhưng mỗi lần nhớ lại, nét mặt anh Nguyễn Văn Định-chồng Hương vẫn còn đượm vẻ u sầu. Lúc đầu người chồng tội nghiệp đưa ra đủ lý do từ chối khi được chúng tôi gợi lại “vết thương lòng” khiến anh bao đêm mất ngủ.
Anh Định không muốn nhắc lại chuyện cũ, vốn đã trở thành đề tài đàm tiếu khắp bà con lối xóm. Từ hôm xảy ra chuyện, người hiểu việc đời thì tỏ ra thông cảm và khen anh Định có tấm lòng độ lượng. Kẻ khắt khe thì xầm xì chê anh là “đụt”, là “đần”… nên bị vợ “cắm sừng” mà vẫn sống chung dưới một mái nhà. Phải nhỏ to thuyết phục mãi, chúng tôi mới được anh “mở lòng”, kể lại cú lừa quá đau đớn mà vợ anh chính là thủ phạm.
“Chuyện này lẽ ra tôi sẽ đào sâu chôn chặt trong lòng nhưng…”, anh Định bỏ lửng câu nói rồi đứng dậy tìm chìa khóa mở tủ lần tìm trong đống giấy tờ cho phóng viên xem lá đơn anh viết gửi cơ quan công an trình báo khi nghe tin vợ mình bị “bắt cóc”.
|
Anh Nguyễn Văn Định chia sẻ lại câu chuyện buồn với phóng viên. |
Người đàn ông từng trải, nước da ngăm đen rắn rỏi, tua tủa râu ria không buồn cạo thở dài chua chát: “Dằn lòng tha thứ cho vợ, nhưng cả đời tôi chắc không thể quên chuyện đau lòng đã xảy ra. Những đêm mất ngủ, nằm trằn trọc nghĩ lại màn kịch vợ dựng lên lừa chồng, con, tôi lại thấy nỗi uất nghẹn dâng trào. Chỉ vì thương con, tôi đành nuốt cơn giận…”.
Vừa nói, anh vừa mở lá đơn đánh máy đã được gấp ngay ngắn, trong đó tường trình toàn bộ sự việc chị Hoàng Thị Hương thông báo bị bắt cóc tại sân bay Nội Bài sau khi từ nước Nga trở về.
Trong lá đơn có đoạn: “Vợ tôi đi xuất khẩu lao động ở Cộng hòa liên bang Nga từ tháng 9/2010, trở về Việt Nam ngày 22/6/2013. Trên đường về, vợ tôi đã bị bắt cóc không rõ vì mục đích gì.
Chiều 25/6, tôi nhận được điện thoại của vợ, cho biết cô ấy bị bọn bắt cóc cho ôm một túi hàng gì đó rất nặng, chúng tiêm một loại thuốc lạ, khiến cô ấy đau từng cơn. Bọn chúng cho cô ấy ăn uống, đi vệ sinh ngay trên thùng xe. Chiếc điện thoại mà vợ tôi vẫn dùng đã bị bọn chúng thu từ bên Nga nhưng cô ấy giấu được một cái khác.
Những ngày sau, tôi nhận được nhiều tin nhắn có nội dung: "Mi không được nói gì, ta mượn vợ mi mươi hôm, rồi sẽ trả về nguyên vẹn. Ngoan giúp ta không thì đừng mong gặp lại nó".
Những tin nhắn thưa thớt dần và ngày càng khó hiểu. Vợ tôi nói, cô ấy bị bắt cóc ở chỗ không có ánh sáng, cô ấy chuẩn bị phải đi làm một việc gì đó bí hiểm lắm. Tin cuối cùng cô ấy dặn: "Trông con cẩn thận nhé, có điều kiện em sẽ nhắn tin sau".
“Ngay sau khi nhận được “hung tin”, gia đình tôi rơi vào trạng thái hoang mang tột độ. Những tin nhắn kêu cứu thảm thiết của cô ấy khiến cả gia đình nháo nhác. Không khí trong nhà lúc nào cũng như có thùng thuốc súng, chỉ chực nổ tung. Nhiều giả thiết được đặt ra, nào là bắt cóc tống tiền, nào là giết người cướp của… Mới nghĩ đến thôi, tôi đã lạnh sống lưng. Cuối cùng, tôi quyết định làm đơn trình báo với công an…”, anh Định chua chát kể lại.
Khi gửi đơn kêu cứu đến Cơ quan Công an tỉnh Thái Bình anh Định được hướng dẫn làm đơn trình báo Phòng cảnh sát hình sự - Công an TP Hà Nội, vì sự việc xảy ra trên địa bàn Thủ đô. Không để thời gian “chết”, ngay trong ngày 27/6, anh Định và người nhà cấp tốc thuê xe đi Hà Nội tìm đến Phòng cảnh sát hình sự, Công an TP Hà Nội để nhờ giúp đỡ.
Suốt khoảng thời gian chờ đợi các trinh sát điều tra làm rõ sự việc, cả gia đình anh Định nhấp nhổm như ngồi trên đống lửa. Sau ba năm trời xa cách, anh Định rùng mình khi nghĩ đến trường hợp xấu nhất là hai vợ chồng mãi mãi không còn cơ hội trùng phùng nữa.
Sự thật bẽ bàng
Nhưng giữa lúc mất ăn mất ngủ vì lo lắng, người chồng tội nghiệp không thể ngờ, vợ anh lại đang ung dung “hưởng thụ” bên người tình trẻ. Suốt nửa tháng trời, ngoài những tin nhắn bí ẩn, những lời kêu cứu thảm thiết, Hương không một lần hỏi thăm chồng, con.
Thế rồi chẳng hiểu có phải vì lương tâm cắn rứt, đến ngày 10/7, Hương đột ngột… về nhà. Cuộc gặp mặt diễn ra đầy xúc động vì không chỉ gặp lại sau ba năm mà ai cũng nghĩ Hương trở về “từ cõi chết”. Lúc đầu, Hương còn quanh co, bịa ra một kịch bản đã được bọn bắt cóc thả về khiến anh Định bùi ngùi thương cảm. Thế nhưng, khi được gia đình dẫn lên trình diện Phòng cảnh sát hình sự - Công an thành phố Hà Nội, thì toàn bộ sự việc đã bị phơi bày ra ánh sáng.
Là người trực tiếp cùng anh Định đưa vợ đến Cơ quan Công an, ông Nguyễn Văn Ước (chú họ anh Định) nhớ lại: “Câu chuyện lúc ấy như một “tấn trò đời”, cháu tôi chắc chỉ mong có lỗ nẻ nào mà chui ngay xuống đất…”.
Qua lời kể của ông Nguyễn Văn Ước, khi đối diện với các trinh sát, Hương đã có những biểu hiện khác lạ. Dù ngồi phòng điều hòa mát lạnh, trán Hương vẫn rịn mồ hôi, vẻ mặt căng thẳng tột độ. “Lúc đầu, chắc nó (chỉ Hương – PV) nghĩ đơn giản là trở về nhà, vợ chồng đoàn tụ là êm chuyện chứ không ngờ lại phải lên trình diện cơ quan công an. Người có tật hay giật mình, việc Hương diễn không tròn vai lúc này cũng không có gì lạ”, ông Ước kể.
Cũng theo lời ông Ước, khi các điều tra viên thẩm vấn trước mặt chồng, Hương vẫn tiếp tục quanh co, không chịu thú nhận sự thực. Thấy thái độ của “nạn nhân” có vấn đề, điều tra viên đã yêu cầu anh Định ra ngoài để thẩm vấn một mình Hương.
Lúc này, điều tra viên “nắn gân” rằng: “Những gì cô khai báo không khớp tí nào với tài liệu mà chúng tôi thu thập được. Cô có hai sự lựa chọn, một là cứ tiếp tục nói dối và rất có thể cô sẽ bị xử lý hình sự về tội lừa dối cơ quan điều tra, hai là cô phải nói thật hết và thành khẩn nhận lỗi với chồng rồi xin anh ấy tha thứ để trở về sum họp với gia đình, người thân…".
Biết không thể giấu giếm được nữa, Hương mới òa khóc, thú nhận: "Em có bạn trai bên Nga. Em về Việt Nam trước hai ngày, hẹn anh ấy Đồng Nai để hội ngộ. Em biết, khi về Việt Nam, hai quê xa nhau đến thế, rất khó gặp lại được người yêu nên nghĩ ra cách lừa chồng, dựng màn kịch bị bắt cóc để hợp lý hóa sự vắng mặt của mình. Em đã mua khoảng 10 cái sim khác nhau để nhắn tin cho chồng, tạo những tình huống nguy hiểm để sau này anh ấy thương, không truy cứu chuyện em mất tích nửa tháng với… "bồ" (!?)
Về mối quan hệ với “phi công trẻ”, Hương cho biết: "Không phải tình yêu sâu sắc gì cả. Ở bên đó sống vất vưởng quá, visa chỉ có thời hạn ba tháng mà em đã sống chui lủi đến ba năm. Có lần chạy công an, rơi từ tầng hai xuống, được anh ấy cứu giúp nên từ đó dựa vào nhau mà sống. Em cũng biết sau này anh ấy phải lấy vợ, còn em đã có gia đình. Chúng em dừng lại ở đây thôi!...".
Nghe điều tra viên tường thuật lại toàn bộ những lời vợ thú nhận, anh Định thấy trời đất xung quanh như sụp đổ. Anh không thể ngờ, công sức ba năm “gà trống nuôi con” để vợ yên tâm làm việc, nay được trả lại kết cục đắng cay này. Anh càng đau hơn, bởi lý do của màn kịch dối lừa ấy lại bắt nguồn từ nguyên nhân vợ mải chạy theo tiếng gọi của người tình trẻ.
Giờ phải nghẹn lòng nói lời tha thứ cho vợ, anh Định bảo: “Tôi không biết bao giờ nỗi đau này mới qua đi. Nhưng dẫu sao, cô ấy cũng đã hối hận và muốn quay về. Các con tôi đã lớn. Chúng không có tội gì để phải sống không có mẹ…”.
*Tên nhân vật đã được thay đổi